Khoảnh Khắc Ngừng Lại

19 1 0
                                    

Ngày tốt nghiệp, trường lớp nhộn nhịp và đầy những lời chúc mừng, những nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi đứng bên nhau, bên bức màn hạnh phúc của những tháng ngày cuối cùng dưới mái trường. Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi chỉ sau một thời gian ngắn.

Đó là tấm hình chụp ngày tốt nghiệp, tôi và anh đứng cạnh nhau. Trong tấm ảnh, tôi đang cười rạng rỡ, còn ánh mắt của Adrien lại chỉ dừng lại trên người tôi – một ánh nhìn dịu dàng và mãi mãi không thay đổi. Những cảm xúc lúc đó, tôi không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận rõ mồn một trong lòng. Dường như thời gian đã ngừng lại ở khoảnh khắc đó. Chỉ có anh và tôi, chỉ có nụ cười ấy và ánh mắt ấy.

Chúng tôi đã trải qua cùng nhau biết bao tháng ngày tươi đẹp, từ những buổi sáng thức dậy sớm cùng nhau đi học, những giờ tan trường lặng lẽ bên nhau trong yên bình. Anh luôn là người lặng lẽ bên cạnh tôi, không bao giờ lên tiếng phàn nàn, nhưng sự chăm sóc, quan tâm của anh lại luôn ấm áp và vững chãi. Tôi, một cô gái ngây ngô, có lẽ không nhận ra rằng tình cảm của anh dành cho mình đã vượt xa giới hạn của tình bạn thân thiết.

Sau ngày tốt nghiệp, tôi và anh dần dần ít gặp nhau hơn. Tôi bước vào một chặng đường mới, nơi có những người bạn mới, những thử thách mới. Còn anh, vẫn ở lại trong thành phố cũ, tiếp tục con đường mà mình đã chọn. Chúng tôi thỉnh thoảng nhắn tin, đôi khi gọi điện, nhưng có điều gì đó đã thay đổi, khó có thể diễn tả thành lời. Khoảng cách không chỉ về không gian, mà là về cảm xúc. Dường như chúng tôi đã lạc mất nhau trong những bận rộn của cuộc sống.Tôi không biết mình đã nhận ra sự thay đổi đó quá muộn. Cho đến một ngày, Adrien đột ngột biến mất khỏi cuộc đời tôi. Không lời từ biệt, không một lời giải thích. Anh như làn gió thoảng qua, để lại trong tôi một khoảng trống mênh mông, một nỗi nhớ day dứt không thể xóa nhòa.

Bức ảnh ngày tốt nghiệp là thứ duy nhất còn lại của chúng tôi – của một thời yêu thương và hạnh phúc chưa bao giờ được thổ lộ. Tôi ôm chặt tấm ảnh ngồi thụp xuống, ký ức về những khoảnh khắc ấm áp giữa chúng tôi hiện lên rõ mồn một. Những ngày tháng ấy, dù ngắn ngủi nhưng lại đẹp đẽ vô cùng. Anh luôn là người hiểu tôi nhất, là người duy nhất khiến trái tim tôi rung động một cách thật sự.

Cuối cùng, không thể ngăn được nữa, nước mắt tôi tuôn trào – nước mắt của những yêu thương dang dở và nỗi đau không bao giờ nguôi. Adrien, liệu anh có biết, tôi đã yêu anh nhiều đến thế nào? Liệu anh có nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt của một người không bao giờ ngừng yêu thương dù đã phải xa cách?

Tôi ngồi thẫn thờ, nhìn vào tấm ảnh mà đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục sống mà không có anh bên cạnh. Nhưng rồi, trong nước mắt và nỗi buồn, tôi cũng hiểu rằng mình phải bước tiếp. Có những người, dù không thể ở bên cạnh ta, vẫn luôn ở lại trong tim ta mãi mãi.

Tấm ảnh ấy, dù sẽ dần phai mờ theo năm tháng, nhưng tình yêu mà tôi dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi.

[Shortfic] Miraculous: Sẽ lại gặp nhau ở kiếp khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ