Nghe Mingyu nói xong, Minju cười lạnh: "Thật vinh hạnh cho tôi quá, đúng thật đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó."
"Yoon Minju." Anh bơ đi hàm ý mỉa mai trong câu nói của cô, tự mình nói mình nghe tiếp: "Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiền của tôi."
Anh vừa dứt lời, không biết sao cô lại nhìn vào đôi môi của anh rồi nhớ lại cảm giác nhẹ nhàng chạm khẽ vào chúng trong lúc hỗn loạn kia, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra một câu: "Chà, anh cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị anh lấy đi mất." Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, cô liền hối hận không thể cắn dứt lưỡi của mình.
Đối với hai người, chuyện tình đêm đó là một chủ đề cấm kị, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này, cho dù mối quan hệ hiện giờ của hai người là như thế nào, giữa hai người đã phát sinh quan hệ thì sẽ ngày càng phức tạp.
Hơn nữa, đêm đó quả thật là lần đầu tiên của Minju, nhưng trong tình thế hiện giờ, nói ra lời này có vẻ như cô đang bắt anh phải chịu trách nhiệm vậy.
Anh nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói: "Cô đang muốn ám chỉ điều gì?"
Minju cứ tưởng anh sẽ nổi giận nhưng không ngờ anh vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim cô nảy lên một nhịp, phảng phất một cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái, biểu hiện của anh như muốn nói "Cô dám nói thì tôi dám nhận vậy."
Minju vội dời mắt đi chỗ khác, haha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ trên tường: "Ui da, anh xem, đã mười một giờ rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây." Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, cô dường như nghe anh thì thầm: "Thật ra, như vậy cũng tốt."
Cái gì tốt... Minju không có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi, cô nghĩ, chờ giao nhà xong thì cắt đứt mối quan hệ luôn, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Mà hiện tại Minju lại rất dễ động lòng với anh ta...
Ngày hôm sau.
Minju đang suy nghĩ có nên qua chào Kim Mingyu một tiếng trước khi xuất viện không thì có người gõ cửa, khi cô mở cửa thì trông thấy bác Min và dì Kim đang ngồi trên xe lăn.
Minju thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì! Ý nghĩ thứ hai vọt theo sau là: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu nhỏ của Kim thị, ý nghĩ thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Kim Mingyu ức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này anh ta không cho mình tiền thì mắc gì phải giúp anh ta chứ!
Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của Minju luân phiên xoay vòng thì trên mặt của Minju đã nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào: "Dì Kim, sao dì tới đây vậy?"
Ánh mắt dì Kim vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòg dì đã kéo Minju ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: "Sao mặt sưng như vậy? Con gái thì làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
mingyu | strong girl
Short Story• truyện chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả (au: cherrygull) • cô nàng mạnh mẽ/không yêu thì "biến" • mạnh mẽ trước cả thế giới, nhưng, yếu đuối với mình anh thôi.