p1

1 0 0
                                    

1

Tôi chết rồi. Chết trong một vụ sập nhà bất ngờ.

Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy mình đứng trên đống đổ nát.

Trước mặt tôi là Giang Dự, anh ta đang điên cuồng bới từng viên gạch, từng mảnh vỡ. Mười ngón tay đã trầy xước, máu chảy đầm đìa.

Cô gái mà anh ta ôm chạy ra ngoài giờ đang đứng phía sau, cố gắng kéo anh ta lại, nhưng anh ta hất tay cô ấy ra.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, không nói một lời, tiếp tục di chuyển một tảng bê tông lớn sang một bên. Trên đó loang lổ vài vệt máu đỏ.

Cô gái không chịu từ bỏ, tiếp tục kéo anh ta, giọng đã nghẹn ngào: "Giang Dự, anh đừng như thế mà."

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy đẫm nước mắt, trông thật đáng thương.

Gương mặt này, tôi cảm thấy rất quen.

Tôi nghiêng đầu, chăm chú nhìn kỹ. Càng nhìn, tôi càng nhận ra cô ấy rất giống mối tình đầu mà Giang Dự từng kẹp ảnh trong ví.

Giang Dự không trả lời cô ấy, chỉ như người mất trí, lặp đi lặp lại những động tác y hệt.

Cho đến khi có người không chịu nổi, tiến lên giúp kéo anh ta ra.

Anh ta giãy giụa điên cuồng, khản giọng hét lên:

"Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!"

"Vợ tôi còn ở trong đó! Tôi phải cứu cô ấy!"

Giữa tiếng hét, một giọt máu đỏ trào ra từ khóe mắt anh ta.

2

Ba năm bên Giang Dự, tôi chưa từng thấy anh ta khóc. Mỗi khi tâm trạng không tốt, anh ta chỉ lặng lẽ hút thuốc. Sau này, vì chuẩn bị sinh con, anh ta đã cai thuốc.

Tôi muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt đó, nhưng tay tôi xuyên thẳng qua người anh ta.

À, tôi quên mất mình đã chết rồi. Nhìn đôi tay mờ ảo của mình, tôi mới bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Một bàn tay trắng trẻo khác thay tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của anh ta.

Dưới ánh nắng, bụi bay mờ mịt. Ánh sáng phản chiếu từ chiếc vòng bạc trên tay cô ấy khiến mắt tôi nhói lên.

À, tôi lại quên mất, Giang Dự đã lừa dối tôi.

Nỗi đau càng thêm nhói.

Cuối cùng, Giang Dự vùng thoát khỏi sự kiềm chế của những người xung quanh, lại lao về chỗ cũ tiếp tục bới tìm. Đôi tay anh ta giờ đã máu thịt lẫn lộn.

Tôi chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh ta, nhíu mày nhìn anh ta kỹ hơn. Nhưng tôi không thể nhìn thấu được sự đau khổ anh ta đang thể hiện có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.

Anh ta đã tận mắt nhìn thấy cột bê tông khổng lồ đổ xuống, hẳn là biết tôi không thể sống sót.

Vậy bây giờ, anh ta làm thế này là để ai xem?

Đội cứu hộ đến rất nhanh, kịp thời bảo vệ được đôi tay của Giang Dự. Cũng may, nếu đôi tay đẹp đẽ ấy bị hủy, thì đúng là đáng tiếc.

CHỒNG TÔI CHỌN BẢO VỆ BẠCH NGUYỆT QUANG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ