MichiYorii - Vòng hoa(fanfic)

29 3 0
                                    

warning: OOC(?), ý tưởng fanfic không đi theo mạch chuyện chính

'....': thoại nói

"....": thoại nghĩ

**Hắn: Michikatsu

**Y: Yoriichi

____________________________

Hắn - Tsugikuni Michikatsu

Hắn vốn là người con trai trưởng của gia tộc, từ nhỏ đã hiểu tương lai của bản thân là phải làm gì và kỳ vọng của phụ thân, chỉ cần hắn đáp ứng được nhu cầu ấy...trở thành một võ sĩ samurai mạnh mẽ vô song và thừa kế gia tộc, lại còn ăn sung mặc sướng chăn ấm đệm êm, chỉ riêng một kẻ vô dụng...

Cậu - Tsugikuni Yoriichi

Với hắn, y chỉ là đứa vô dụng với cuộc đời sống không khác nào là con rối biết đi bị nguyền rủa và đáng thương, không khóc không cười lại càng không nói cứ ngỡ khiến hắn nghĩ y câm, lại bị phụ thân ghét chán đến bị cho ra một nhà kho gỗ cũ nát chỉ để đồ vứt bỏ với một tấm tatami và không chăn mền không đệm lốt, khiến hắn thương hại cho một người bị xem là nguyền rủa như y...

Hôm nọ...

Đấy là lần thứ hai hắn dám ra ngoài chơi khi không có phụ thân trong phủ, hắn dẫn y đi theo với nhất định lần này cũng không được để đám người hầu phiền phức ấy phát hiện được, đi trên một con đường gồ gề vắng tanh giữa vài tán cây xanh um tùm xuề xòa lá chen lấn lẫn nhau và những khe nắng chiếu lên thềm đất....hắn dẫn bước y đi theo mãi cứ không biết liệu đi hết con đường này có qua đám tán cây này không hay ngược lại sẽ bị lạc, cuối cùng bỗng một con bướm từ đâu bay đến cứ bay xung quanh hắn và y, rồi lại đạp cánh mỏng bay sang hướng khác, hóa ra là một những đám hướng dương dại thu hút những con bướm vây quanh.

Đám hoa hướng dương chẳng mấy cao vút chỉ cao ngang đầu gối, những bông hoa nhỏ chẳng vươn cao vút nỗi cứ tựa như mỏng manh. Mỗi bông hoa như một đốm vàng khiêm nhường, không kiêu hãnh hay vươn cao như những đóa hoa hướng dương thường thấy, mà chỉ lặng lẽ nở ra dưới ánh mặt trời. Chúng đứng vững trên những thân cây mảnh mai, thấp bé như những đứa trẻ cần sự nâng niu và yêu thương, khoảng cách từ vườn nơi đây đến phủ cũng chẳng mấy cách xa là bao.

Hắn nắm tay y, dẫn y bước vào giữa những khóm hoa dại và kéo tay y ngồi xuống, hắn mở lời

'Yoriichi này, nhìn xem! trông chúng như đệ vậy' Hắn chỉ rồi vươn tay bẻ một cành lên đưa y xem rồi mỉm cười với y đang ngồi cạnh hắn, hắn vươn tay bẻ vài cánh hoa khác.

Những bông hướng dương này khác hẳn với những gì hắn từng thấy. Chúng không cao vút mà chỉ vươn mình ngang đầu gối, như cố níu lấy ánh sáng dù bị đất đai cằn cỗi ghì chặt. Nhưng chính vẻ nhỏ bé đó lại khiến chúng trở nên đặc biệt hơn, giống như đứa em trai ngồi im lặng bên cạnh hắn.

Cậu ngồi lặng lẽ ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ bé tựa như bông cúc không bằng, đang hướng về phía mặt trời, bàn tay nhỏ bé của y khẽ vươn tay chạm nhẹ vào những cánh hoa rồi đến nhụy hoa, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn những bông hoa nhỏ chẳng mấy vươn cao lớn khỏe mạnh ấy, ấy thế chẳng hề để ý rằng người bên cạnh mình đã làm xong vòng hoa nhỏ đội lên đầu mình từ lúc nào không hay.

MichiYorii/KokuYorii những Mẫu Chuyện NgắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ