Chương 29: Hoài nghi

777 142 46
                                    

Edit: Ry

"Ưm ưm!"

Lục Nhiên theo bản năng giãy giụa.

Trước mắt chỉ có màu đen kịt.

Giây phút cửa xe đóng lại, dù là trăng sao, hay là ánh đèn vàng nhờ nhờ ven đường, đều bị ngăn cách bên ngoài.

Người ở phía sau một tay bịt miệng cậu, tay còn lại kẹp chặt phần bụng.

Như một cái vòng sắt, dùng sức cực mạnh.

Lục Nhiên giãy nửa ngày mà người phía sau cũng không hề nhúc nhích.

Nỗi khủng hoảng đột nhiên ập tới, lại bị Lục Nhiên nỗ lực dằn xuống.

Cậu ngừng giãy giụa, phán đoán tình huống.

Sau lưng bỗng vang lên âm thanh quen thuộc: "Giờ biết sợ rồi?"

Chất giọng lạnh lùng, trầm trầm ở ngay sát bên tai, cách cậu rất gần.

Trái ngược với cái lạnh trong âm sắc là nhiệt độ hơi thở của người đàn ông.

Giây phút Kỷ Mân lên tiếng, trái tim đã lên tới cổ họng của Lục Nhiên mới rơi xuống.

Cậu giơ tay kéo tay hắn xuống, không nhịn được chửi bậy: "Địt!"

"Anh điên hả!" Lục Nhiên chửi ầm lên.

"Như nhau thôi." Người đàn ông đáp.

Lục Nhiên quay đầu lại xác nhận.

Kỷ Mân tựa vào lưng ghế, ánh mắt lành lạnh.

Cậu vùng vẫy như vậy mà người này tóc tai vẫn chỉnh tề.

Hiển nhiên sức lực của cậu không là cái cóc khô gì với tên đàn ông tàn phế này.

Lục Nhiên thầm thấy thất bại.

Cậu hừ một tiếng, ôm chó xuống khỏi đùi Kỷ Mân, chuyển sang bên cạnh ngồi.

Nhưng hạ mông xuống mới nhận ra hàng ghế sau của xe này đã bị dỡ hết.

Mặc dù đang ở trong xe, nhưng Kỷ Mân vẫn ngồi trên xe lăn.

Tức là người này...

Vừa rồi cứ thế lôi cậu từ dưới đất, xách cậu qua cả thành xe lăn, đặt cậu lên đùi hắn.

Lục Nhiên càng thấy bất công.

Cậu tức giận nói: "Không ngờ ngài Kỷ còn có tiềm năng làm kẻ bắt cóc vậy đấy."

Tâm trạng người đàn ông có vẻ khá tốt, hắn đáp lễ: "Cậu cũng vậy."

Còn không quên nhắc lại "chuyện xưa": "Ít ra kẻ bắt cóc này không dùng cái tay vừa cầm vào thùng rác bịt miệng cậu."

Lục Nhiên: "..."

Trong lúc cả hai ôn lại chuyện cũ, một âm thanh phát ra từ túi quần của Lục Nhiên: "Xin chào, đây là đường dây cảnh sát khẩn cấp 110..."

Kỷ Mân: "..."

Lục Nhiên: "..."

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu.

Sau đó Lục Nhiên luống cuống đặt Đại Hoàng xuống, lấy điện thoại ra nói với bên kia: "Xin lỗi ạ, vừa rồi là em hiểu lầm, không sao nữa rồi ạ..."

[DROP] Vật hi sinh nhà quyền quý bắt đầu nổi điên - Lãnh NhĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ