[ Oneshot ] Gã nhà quê (NM - MK)

2K 54 5
                                    

Nhân vật chính :

Lâm Hinh Nhi ( tôi ) : Nhân Mã
Trần Văn Điền ( cậu ) : Ma Kết

Nhân vật phụ :

Gia đình tôi : bố, mẹ, thằng út
Quách Tuấn Kiệt : anh họ

Câu chuyện bắt đầu :

1. Thi Đại học xong, tôi đến quán cafe của anh họ phụ việc. Anh Kiệt đẹp trai, nhiều tài lẻ, nhưng có những suy nghĩ kì quặc đến lập dị. Tóm lại là 1 người rất hay ho nhưng khó hiểu. Tôi tự nhủ sẽ không yêu kiểu người giống như vậy. Mệt lắm!
Không hứng thú đi chơi xa, ở nhà mãi cũng chán nên tôi mới đến phụ quán. Mục đích là để đỡ nhàm chán chứ cũng chả phải vì thiếu tiền tiêu vặt. Cũng là để chứng minh cho mẹ tôi thấy con gái của mẹ không phải tiểu thư, cũng biết lao động như ai và lớn rồi. Tôi chọn làm ca tối để buổi sáng còn đi lang thang. Đi nhà sách, đi window-shopping, đi xem phim, đi chơi với bạn bè... Đã nói tôi đi làm thêm không phải để kiếm tiền tiêu vặt mà lại!
Làm việc cùng ca với tôi ca vài người. Trong đó, tôi chú ý nhiều nhất người mới được nhận vào làm. Cậu ta đen nhẻm, cắt mái đầu nhìn rất ngố tàu, mắt hiền khô lúc nào cũng ngơ ngác nhìn xung quanh. Hôm cậu ta đến xin việc, tôi suýt bật cười thành tiếng trước cái bộ dạng của cậu ta, rụt rè nhìn xung quanh, trước ngực ôm cứng cái ba lô như sợ bị ai đó giật mất.
Khi tôi hỏi tên, cậu ta ấp úng : " Tớ...tớ tên Điền. Trần Văn Điền". Tên gì mà quê một cục, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Tối đó, khi mẹ đem cho tôi cốc sữa, tôi hào hứng khoe mẹ.
- Hôm nay quán có 1 gã nhà quê đến xin việc đó mẹ.
Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, tôi im lặng.

2. Điền làm việc không nhanh nhẹn. Những ngày đầu còn lúng túng, hay làm bể ly tách. Nghe anh Kiệt bảo sẽ trừ lương, cậu ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng Điền rất chăm chỉ và dần dần làm việc có tiến bộ hơn. Câu ta hiền khô nên tôi rất thích bắt nạt. Mỗi khi lười, tôi luôn nhờ Điền rửa hộ phần ly tách của mình. Thậm chí chuyện lau sàn nhà và lau bàn, cậu ta cũng làm luôn. Và chẳng phàn nàn gì. Có hôm tôi chợt muốn ăn bánh donut, mà muốn mua bánh ấy phải sang đường rồi đi bộ thêm 1 quãng nữa. Tôi lười đi nên bảo :
- Này, Điền, cậu sang cửa hàng bánh Donut bên kia đường mua hộ tớ cái bánh donut phủ choco-late nhé.
Điền đứng tần ngần 1 lúc._Bánh gì cơ?
- Donut ấy._ Tôi chợt dừng việc rửa cái tách đựng cacao với phát hiện của mình._ Cậu không biết cái bánh đó à?
Điền khẽ lắc đầu. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ ai cũng biết bánh donut là bánh như thứ thế nào. Cậu ta mân mê cái cán chổi, cứ đứng yên, mắt nhìn xuống chân mình. Tôi bảo :
- À thôi tớ không muốn ăn nữa._ Ngập ngừng vài giây tôi nói thêm_Cảm ơn cậu nhé!
Và cảm thấy có cái gì đó rất khó chịu đè lên lồng ngực. Cái cảm giác như kiểu tôi vừa khiến một người thừa nhận mình quê mùa, kém cỏi so với người khác. Cảm giác ấy chẳng dễ chịu gì.

3. Làm việc được nửa tháng, tôi mới sực nhớ mình chưa biết Điền đến từ đâu. Vốn là đứa nhanh mồm, nhanh miệng, mà mẹ hay mắng là nhanh nhẩu đoảng, tôi sực nhớ ra điều ấy trong lúc rửa tách lên hỏi ngay.
- Nhà đằng ấy ở đâu?
- Tớ ở tận quê cơ!_Rồi cậu ta nói 1 mạch_ thi Đại học xong thì tớ ở lại đây kiếm việc làm thêm. Lúc tớ đi thi, mẹ phải bán con lợn rồi. Tớ định xin làm ở đây cả ngày, sau khi giao bán buổi sáng về, không biết anh Kiệt có chịu không?
- Ừm. Cậu hỏi thử anh ấy xem sao. Nhưng làm việc thế cậu không mệt à?
Điền im lặng không nói gì nữa. Tôi im lặng. Tay lau kỹ mấy cái cốc mà suy nghĩ tận đâu. Lúc mà cậu ta đang giao bán, hẳn là trời sớm tinh mơ. Lúc ấy hẳn là tôi còn đang ngủ.
Cuối giờ làm, trong lúc chờ anh Kiệt chở về, tôi thấy Điền dắt cái xe đạp của cậu ấy ra. Kiểu xe cao hoen gỉ từ ngày xưa, màu sơn bạc thếch và cái yên xe cứng đờ đã vỡ lớp nhựa bọc. Khi chiếc xe lăn bánh, những tiếng cọc cạch rền rĩ mệt mỏi vang lên.Cái dáng cậu ấy như bị bóng đêm nuốt chửng.

4. Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân cứ như thể tôi không phải con gái mẹ vậy. Mà có gì đâu cơ chứ. Chỉ là tôi dậy sớm hơn thường ngày và làm món trứng ốp-la cho mọi người dùng điểm tâm thôi mà.
Mẹ tôi mỉm cười.
- Xem ra việc đi làm thêm cũng làm con lớn lên được một chút nhỉ?
Bố tôi khi ngồi vào bàn, cũng ngạc nhiên một chút và cười. Thằng út chả nói năng gì đã ăn ngay sau khi mời cả nhà rõ to. Nó nhăn mặt.
- Chị Hai, món trứng còn vỏ nè.
Tôi lườm nó 1 cái sắc lẹm. Mẹ thì cười rõ to.

5. Tranh thủ quán vắng khách, tôi chạy tót ra ngoài. Một lát sau cầm về 2 ổ bánh mỳ kẹp chả xiên Tôi đưa cho cậu ta 1 cái.
- Nè, ăn đi. Tớ định ăn cả 2 nhưng chợt nhớ ra là phải hạn chế ăn, không khéo mập ú lên thì... Ăn hộ tớ.
Lần khác, tôi mua về 2 cái bánh paparoti.
- Anh Kiệt bảo tớ mua mà cuối cùng lại không ăn. Bực mình thậy đấy. Đi từ đây sang bên kia đường cũng mệt chứ bộ. Ăn hộ tớ.
Anh Kiệt ở đâu thò cái đầu ra.
- Anh có nhớ em mua bánh hồi nào đâu?
- Đấy. Đến nhờ em đi mua mà cũng quên.
Tôi lấp liếm rồi nhanh chóng lẩn vào trong. Cuối ngày khi thả tôi trước cửa nhà, chờ tôi tháo mũ bảo hiểm trả, anh Kiệt cười.
- Em gái anh FALLING IN LOVE rồi ấy nhỉ?
- Không có đâu ạ.
Tôi đáp tỉnh bơ và rõ ràng. Rồi nhanh chóng vào nhà. Đúng là vậy mà.
Đến ngày nhận lương tôi nói nhỏ với anh Kiệt.
- Anh nè, tiền lương tháng này của em á...
- Sẽ bị trừ đó nhóc. Em đã làm bể mấy cái ly biết không hả?
Tôi nhăn mặt.
- Đồ độc tài. Nhưng mà em không nói chuyện đó. Anh nè, tiền lương của em anh có thể lấy bớt cho vào tiền lương của Điền không?
Anh Kiệt nhìn tôi ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thích thú tinh quái. Tôi ghét ánh mắt đó. Lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác như thể mình bắt gặp làm 1 việc gì đó vụng trộm. Tôi nói phủ đầu.
- Em không có FALLING IN LOVE cậu ta đâu nhé!
- Xem ra tiểu thư cũng biết sẻ chia với hoàn cảnh của người khác nhỉ?
Chả hiểu sao nghe anh Kiệt nói thế mặt tôi lại đỏ ửng như gấc chín.
- Nhưng mà nếu cậu ta hỏi sao tiền lương cậu ta không bị trừ mà còn cộng thêm anh phải nói sao đây? Cậu ta cũng làm bể tách nhưng ít hơn em đấy. Có thể cậu ta sẽ tưởng anh để nhầm tiền lương rồi chả lại thì sao? Đôi khi lòng tốt có thể làm người khác khó xử, nhóc ạ.
Tôi không đề cập đến chuyện đó nữa. Đến khi sắp hết ngày, nghĩa là sắp phát lương, tôi lại hỏi anh Kiệt.
- Thế không có cách nào khác sao hả anh?
Anh Kiệt cười, xoa nhẹ đầu tôi. Thế nghĩa là làm sao?
Tan giờ làm. Như mọi hôm, tôi đứng chờ anh Kiệt trước cửa. Điền mọi hôm leo lên xe đạp về trước, nhưng mà hôm nay còn tần ngần ở lại. Khi anh Kiệt đã khoá cửa, Điền mới nói.
- Anh Kiệt, sao tiền lương của em không bị trừ mà còn có thêm ạ?
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Anh Kiệt chỉ nhún vai.
- Số ly tách mà cậu làm bể tôi đã trừ. Còn tôi thưởng thêm là vì cậu đã làm việc chăm chỉ và cẩn thận. Cậu còn làm hộ việc của tiểu thư đây nên tôi trừ lương nó đưa cho cậu. Cộng lại dư ra 1 ít, vậy thôi.
Điền bối rối nhìn tôi. Tôi liền phẩy tay bảo không sao đâu. Cậu nở 1 nụ cười nhẹ.
- Dạ, em cảm ơn.
- Cố gắng nhé!
Khi dáng câu ta xa dần, anh Kiệt mới nói với tôi.
- Em không thể giúp cậu ta cả đời được và anh cũng vậy thôi. Chúng ta chỉ có thể sẻ chia 1 phần be bé. Cậu ta phải tự lỗ lực cố gắng, như bây giờ vậy.

6. Tôi đậu. Còn Điền rớt. Cậu ấy không đến làm ở quán nữa. Anh Kiệt đưa tôi một túi giấy, bảo Điền gửi lại cho tôi. Tôi mở ra xem. Bên trong là 1 cái hộp nhựa đựng cái bánh donut phủ chocolate. Tôi tần ngần nhìn cái bánh rồi cầm lên ăn, tuyệt nhiên không nói gì với biểu lộ cảm xúc nào. Anh Kiệt xoa đầu tôi thật khẽ.
- Cậu ấy để lại cái bánh như 1 lời tạm biệt cho em đó. Và cả lời chúc thành công.
Anh Kiệt nói và mỉm cười. Rồi nước mắt tôi cứ thế rơi. Tôi vừa khóc vừa ăn cái bánh donut, không dừng được, như 1 đứa trẻ.
Đêm ấy, trời trong và những vì sao nhấp nháy rõ ràng khi tôi tắt hết đèn trong phòng đi. Ngồi ôm bó gối bên cửa sổ, tôi lắng nghe tiếng lá xào xạc và mùi hương ngọc lan dịu ngọt đâu đó, tôi thấy lòng mình tĩnh lặng. Có cảm giác như vừa lớn lên.
"Này, hen gặp cậu ở Đại học năm sau". Tôi thì thầm, với gió, với ai đó. Chẳng hiểu sao ở tận sau trong tim, tôi vẫn tin rằng cậu bạn chăm chỉ hiền lành đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ước mơ của mình. Dẫu rằng ước mơ của cậu ấy phải đi trên 1 con đường gập ghềnh.

Oneshot về Nhân Mã - SagittariusNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ