[Oneshot] Có thể nói thật to điều đó (phần 2)

667 45 5
                                    

Nhân vật chính :

Lâm Khánh Linh : Sư Tử ( nam ) ( tôi )
Nguyễn Khánh Phương : Nhân Mã ( nữ )

Nhân vật phụ :
Lưu Ngọc Hân : Bạch dương ( nữ )

Câu chuyện tiếp tục...

4. Kể từ thời khắc "nhắm mắt đưa chân" theo chỉ dẫn của Phương "cứ nói đi", tôi mặc nhiên phong cô bạn nên làm cô vấn của tôi về các vấn đề bệnh lý tim mạch và chiến thuật lằng nhằng khác. Theo lời Phương, tôi đăng ký tham gia câu lạc bộ bóng chuyền nam của trường ( với chiều cao 1m82 của mình, tôi có lợi thế rõ rệt, sao trước nay tôi không nghĩ ra nhỉ). Điều này phát huy tác dụng nhanh chóng, tuy 2 đội năm nữ khác nhau nhưng do cùng sinh hoạt câu lạc bộ thể thao, tôi có nhiều thời gian và không gian tiếp cận với "mục tiêu" hơn. Tôi với Hân nói chuyện về... thời tiết và thể thao, những câu chuyện trên lớp, về bóng chuyền, về giải đấu bóng chuyền trung học sắp tới. Cũng theo 1 chủ dẫn khác của Master P (Phương bắt tôi làm như vậy, cậu ấy bảo gọi nhau bằng mật danh sẽ thú vị hơn), tôi đã thôi tìm cách bắt chuyện với Hân vào tất cả những giờ ra chơi bằng những câu chuyện xung quanh hố đen vũ trụ và vật lý nguyên tử. Thay vào đó, tôi giúp Hân giải bài toán Vật lý và Hoá học.

Bây giờ, ở trên lớp, tôi không còn thu mình vào vỏ ốc và cảm thấy những giờ ra chơi quá thừa thãi nữa. Tôi trò chuyện với Phương, nhiều hơn bao giờ hết. Những câu chuyện ban đầu chủ yếu xoay quanh cô bạn lớp trưởng, những khoảng cách giữa tôi và Hân đã được thu lại như thế nào, những "chiến thuật" của Phương. Về sau, những chủ yếu đã được mở rộng đến vô tận. Tôi kể cho Phương về bộ sưu tập những cuốn sách Vật lý của tôi, về ước mơ được trở thành giáo sư Vật lý nguyên tử, về sở thích đọc manga, chơi những bản nhạc của Paul Gilbert... và cả tỉ những chuyện linh tinh khác. Cô bạn bao giờ cũng lắng nghe rất chăm chú.

5. - Cậu không sao chứ? Chúng ta đã chuẩn bị rất kĩ rồi mà._Tôi im lặng. Mắt nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Thời gian qua tôi và Phương đã "hợp tác" rất ăn ý. Hôm nay là sinh nhật của Hân, theo kế hoạch, cuối giờ học tôi sẽ tặng quà cho cậu ấy và... TỎ TÌNH. Chỉ là, tôi chợt cảm thấy chống rỗng 1cách khó hiểu. Giờ tôi với Hân đã là những người bạn thân thiết. Liệu việc này có ảnh hưởng đến mối quan hệ đang tốt đẹp hiện giờ không? Và hơn thế nữa, hơn cảm giác thầm tiếc tình bạn vừa được nhen nhóm, tôi còn cảm thấy rất mơ hồ 1 tình cảm khác, 1 điều gì đó không rõ ràng, rất khó để diễn đạt thành lời.


6. - Chúc mừng sinh nhật.

- Ồ, cảm ơn nhiều nhé. Cậu làm tớ bất ngờ quá. Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tớ?

- Tớ biết chứ, vì...

Đang nói trơn tru theo kịch bản đã tập dượt cả tuần nay, tôi cảm thấy bồn chồn và khẽ ngước lên ban công tầng 2. Phương vẫn ở chỗ cũ. Cậu ấy đã giữ lời hứa sẽ ở lại cho đến phút cuối cùng, bất kẻ có thành công hay không. Vì dù thế nào thì sau đó cậu ấy bảo vẫn sẽ "chúc mừng" tôi. Tôi thấy nghẹn đắng nơi cuống họng. Mấy tháng trước, nếu không nhờ có Phương thì tôi vẫn đứng ở chỗ đó, nơi ban công tầng 2 và lặng lẽ ngắm người tôi thích từ xa. "Khi cậu thích ai thì mắt cậu sẽ chỉ nhìn về phía người đó thôi". Câu nói của Phương hôm nào chợt vang lên trong đầu tôi.

Khoan đã...

Tôi đã luôn nghĩ rằng vì tôi hay nhìn Hân mà bí mật của tôi bị lộ. Nhưng làm sao Phương có thể biết được điều đó rõ đến thế nếu như cậu ấy không nhìn về phía tôi? 1 tia sáng loé lên trong mớ cảm xúc hỗn độn mơ hồ của tôi.

- Linh, sao cậu thần người ra thế? Có chuyện gì vậy?

- À, không... không. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cậu xin thầy cho tớ nghỉ buổi tập hôm nay nhé. Tớ có việc gấp phải đi bây giờ.

Phương đã không còn ở chỗ góc ban công tầng 2 nữa. Nếu bây giờ tôi đuổi theo thì có lẽ vẫn còn kịp.


7. Bí mật của Phương ( tôi )

Tôi thích cậu ấy. Ngay từ khi tôi thấy Linh ngồi trong góc lớp, chìm vào trong cuốn sách trong thế giới của riêng mình. Chứng kiến tình cảm của Linh dành cho Hân, tôi biết mình không có cơ hội nữa. Và tôi nghĩ, nếu không thể là 1 cặp, ít nhất, tôi cũng có thể trở thành bạn tốt của Linh. Chuyện tư vấn cho Linh với những tình cảm rắc rối của mình như 1 cái cớ để hàng ngày tôi được nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Và nếu cậu ấy có thành công, thì tôi cũng chúc mừng cho cậu ấy, như 1 người bạn tốt. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được. Tôi đã hứa sẽ ở lại đến phút cuối cùng, vì dù thế nào, thì việc bày tỏ được cảm xúc của mình cũng là điều cần 1 sự can đảm và đáng được chúc mừng. Cậu ấy đã vượt qua được chính mình. Thế nhưng, tôi đã không làm được. Tôi lặng lẽ bỏ đi. Lúc gần ra đến nhà xe, tôi ngạc nhiên khi thấy Linh chạy đến, gọi tên tôi từ tít đằng xa. Có lẽ đã đến lúc tôi sẽ nói với Linh, nói thật to điều đó với Linh. Nhưng điều này có thật sự cần thiết nữa không khi mà câu nói tôi nghe thấy từ cậu ấy là...

HẾT

Oneshot về Nhân Mã - SagittariusNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ