Chương 60: Sưởi ấm lẫn nhau
"Thế, Diêm Việt đâu?"
---
"A..."
"Nam Dạ Tước!" Sự sợ hãi của Dung Ân cuối cùng được trấn an bội phần, cô vươn tay, vừa vặn đỡ được người đàn ông nửa người trên chưa chìm hẳn, cô chậm chạp tiến lại gần, một cánh tay người đàn ông đã khóa trụ cô, áp sát khuôn mặt lạnh cóng của Dung Ân vào vòm ngực của mình.
Mãi cho đến lúc này, Dung Ân cơ hồ mới như muốn khóc nấc lên vì mui mừng khôn siết, hai tay cô vòng qua thắt lưng Nam Dạ Tước, ôm thật chặt tấm lưng anh, mỗi lúc một gần gũi hơn.
Bàn tay của người đàn ông đặt sau gáy cô vuốt nhè nhẹ, mặt nước xung quanh, lan tràn là máu tươi đỏ ngầu, Dung Ân buông tay, giọng nói lạc đi vì sợ hãi và run rẩy, "Anh sao rồi?".
Nam Dạ Tước tỏ vẻ hời hợt, "Không sao, chỉ là trúng một viên đạn".
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?", Nước biển thâm nhập vào từng thớ da thịt, len lỏi qua từng lỗ chân lông, nơi này lại tràn ngập âm kh, Dung Ân rét cóng khiến hai hàm răng va chạm lẫn nhau không ngừng, nếu như không có anh, e rằng cô đã tuyệt vọng mà chết.
"Tìm xem, có bờ không", Nam Dạ Tước tỉnh táo lại, lúc này, nếu xung quanh chỉ là biển cả, hai bọn họ sẽ không còn đường sống.
Dung Ân không hề có kinh nghiệm đi xa, dĩ nhiên sẽ chỉ biết dựa vào Nam Dạ Tước.
"Anh còn sức không?"
"Vết thương nhẹ, không việc gì".
"Không thì anh ở lại đây, tôi đi thăm dò, tìm được rồi, tôi sẽ lập tức quay lại", Nếu cố thêm nữa, chắc chắn sẽ làm tiêu hao khí lực của Nam Dạ Tước quá phân nửa, lúc này, chỉ có áo cứu sinh mới có thể giúp anh chèo chống được trên mặt biển, người đàn ông cũng không phô trương thanh thế, "Được".
Tay trái móc ra một chiếc bật lửa, bật lên, ánh lửa chập chờn nhanh chóng le lói trong không gian đen ngòm lạnh lẽo, trước mắt đột nhiên có ánh sáng, phản chiếu vào trong mắt, ánh lên vẻ mặt lo lắng của Dung Ân.
"Ân Ân, cuối cùng cũng có ngày trông thấy được em vì tôi mà lo lắng"
Lần này, Dung Ân không đôi co cùng anh, cánh tay Nam Dạ Tước máu đã bắt đầu đông lại, chiếc áo màu trắng hoen ố những vệt máu đỏ sậm, Dung Ân cố nén trụ trong lòng sự kinh sợ, cầm lấy bật lửa trong tay anh.
Đem theo hy vọng mong manh, tưởng chừng như không tìm được bờ, Dung Ân cầm theo bật lửa dần dần biến mất trong mắt Nam Dạ Tước, sau một hồi, mới nghe được giọng nói mừng rỡ của cô truyền đến, "Chỗ này có một cái hang...".
Dung Ân theo lối cũ trở lại, từ xa nhìn đến chỉ thấy thân thể Nam Dạ Tước đang nổi trên mặt nước, đầu chìm nghỉm trong nước, cô vội vàng lại gần, khẩn trương túm lấy một cánh tay anh, "Tôi đưa anh đi, lập tức bám vào".
Tắt bật lửa, không gian lại chìm ngập trong bóng tối, không nhìn ra bất cứ hình thù vật thể nào, Dung Ân thở khó nhọc, tay phải Nam Dạ Tước đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có thể theo sức nước, một phần dựa vào sức lực của Dung Ân mà di chuyển.
BẠN ĐANG ĐỌC
ÁM DỤC
General FictionLúc bắt đầu, giữa hai người không có tình yêu, chỉ có tình dục, anh muốn từ trên người cô đạt được khoái cảm lớn nhất, cho dù dây dưa cũng chỉ là thân thể phù hợp. “Nếu đã chán, vì sao còn muốn tiếp tục?” Anh cười cười, “bởi vì, tôi không tìm được a...