chương 4

80 5 0
                                    


Mùi hương trên cơ thể hắn cũng giống như hắn, làm người khác mê mẩn và cảm thấy an toàn. Cậu tựa vào cánh tay hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong giấc mơ cũng cảm thấy ấm áp.

Cậu mơ thấy mình ngồi ăn cơm với rất nhiều người, trong đó có gia đình cậu,Ngô Thế Huân và cả Tiểu Cảnh nữa. Mọi người rất vui vẻ...

Cậu nói với bố: "Bố ơi, con mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Con mơ thấy bố không cần con nữa... Bố đừng vứt bỏ con như vậy nhé..." Bố xoa đầu tôi nói: "Ngốc quá... Bố không bao giờ vứt bỏ con đâu."

Trong mơ, giọng bố rất hay, cũng giống giọng Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng, trầm ấm. Khi cậu tỉnh mộng, trời vẫn chưa sáng nhưng Ngô Thế Huân không còn ở đó nữa.

Cậu sờ chiếc gối nhưng không còn thấy hơi ấm, cảm giác lạnh lẽo, lạc lõng dấy lên trong lòng.

Hắn nói tin cậu nhưng cuối cùng không nằm ngủ cạnh cậu.

Có lẽ hắn đã làm nhiều điều trái với lương tâm nên bản tính đa nghi, lúc nào cũng nghĩ người khác muốn hại mình, đi đâu cũng cần có vệ sĩ theo cùng, đến cả khi ngủ ngoài cửa cũng phải có vệ sĩ thay phiên đứng gác, nếu không hắn ngủ không ngon.

Cậu không biết hắn có phụ nữ bên ngoài hay không nhưng hắn chưa bao giờ đưa bất cứ ai về nhà ngủ qua đêm, cũng không qua đêm ở nơi nào khác, dù có muộn đến mấy hắn cũng về nhà.

Chiếc gối của hắn cũng chỉ có hắn dùng thôi, dưới gối luôn để súng.

Cậu nghĩ có lẽ cũng chính vì thế nên hơn ba mươi tuổi rồi mà hắn vẫn chưa kết hôn, liệu có người phụ nữ nào chịu nổi cảnh sau khi ân ái xong lại phân phòng để ngủ?!

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, bụng sôi ùng ục khiến tôi chợt nhớ hôm qua mình chưa ăn tối. Cậu liền xuống bếp tìm đồ ăn. Xuống đến giữa cầu thang cậu nghe thấy dưới nhà có tiếng nói chuyện, âm thanh rất kỳ quặc, tiếp tục đi xuống thì nhìn thấy người đang nói chuyện.

Hắn ta đi đi lại lại cạnh chiếc sofa màu trắng, áo thùng thình, lại còn rách nát, đầy bụi bẩn, tóc cụt lủn, có vẻ như mới cắt, trên khuôn mặt đen đúa, gầy guộc là đôi mắt ti hí, cái mũi tẹt, cặp môi dày nở nụ cười kiểu nịnh nọt, vừa nhìn cũng thấy là tướng mạo của một kẻ xấu.

"Chiêu, hồi đó cậu cần tiền tôi đã trả không thiếu một xu, yêu cầu của cậu tôi cũng đã đáp ứng. Cậu nói như vậy là có ý gì?" Giọng nói của Ngô Thế Huân pha chút tiếng cười. Cậu biết khi hắn nói giọng đó có nghĩa là hắn sắp tức giận.

"Anh Huân, nếu không bị con điếm ấy lừa, em cũng không dám đến cầu cứu. Anh hãy nể tình em mấy năm tù tội... mà cứu em để em không chết đói đầu đường xó chợ!"

"Không muốn chết đói thì vào tù mà ăn cơm miễn phí."

"Anh Huân!" Người đàn ông tên Chiêu nheo mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ xảo quyệt. "Anh hưởng hết vinh hoa phú quý cũng không thiếu tí tiền cho thằng em này, việc gì mà phải cạn tàu ráo máng như vậy. Nếu thực sự anh muốn ép em đến đường cùng, để người khác biết em giúp anh chịu tội cũng chẳng tốt đẹp gì cho anh..."

[Hunhan/Longfic]Ngủ cùng sói -wattpadNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ