chương 5+6

32 1 0
                                    

CHAP 5 - HOME SWEET HOME

- Con không muốn

Dương Âu Thần gắt lên phản đối. Làm chồng giả con nhỏ này có 2 ngày mà hắn đã vô cùng khốn khổ rồi, muốn bắt hắn làm suốt đời thôi thà tự tử, huống hồ hắn mới 18 tuổi, cưới gì chứ.

An Hiểu Thuyên thoáng buồn, nhưng cũng lí nhí nói

- Bác àh, cháu mới..17 tuổi thôi, cưới bây giờ e là sớm quá ạ

- Sớm gì chứ, con đã mang cốt nhục nhà họ Dương rồi, bây giờ không cưới thì đợi đến khi bụng to ra mới cười chắc

- Mẹ đang nói quái gì thế, giữa con và cô ta chẳng có gì hết

Đến nước này thì không thể tiếp tục diễn nữa rồi. Hắn mặc kệ sau này mẹ than vãn về việc không có cháu bồng gì nữa, thà nghe thế còn hơn cưới con nhỏ này.

- Á....

Bà Dương nhéo tai hắn

- Mày ăn nói với mẹ thế àh? Mẹ ghét nhất thằng nào làm mà không chịu trách nhiệm nhá? Mày có còn là đàn ông không??

Hắn nhăn mặt, mặt đỏ bừng, hét lên

- Con đã nói giữa con và cô ta chẳng có gì hết. Cô ta không mang thai, mà dù có thì cũng không phải của con...

Lần này An Hiểu Thuyên cũng trợn mắt nhìn hắn. Nói gì cơ, hắn nghĩ nó là đứa con gái hư hỏng vậy sao. Còn bà Dương mặt cũng đỏ bừng bừng, đưa tay lên ôm ngực, thở lấy thở để.

- Mày...mày..

Rồi đột nhiên bà ngã khuỵa xuống. Bất tỉnh

Thần chạy nhanh lại, đỡ bà dậy

- Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi...

Rồi nhanh như cắt bế bà lên và lệnh cho người hầu gọi cấp cứu

Bệnh viện

- Bác sĩ, bà ấy thế nào?

Dương Chấn (papa Thần) hỏi ông bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh.

- Chủ tịch Dương, phu nhân có dấu hiệu bệnh tim, bây giờ chỉ là giai đoạn nhẹ, không có gì đáng lo, nhưng nên hạn chế những chuyện làm phu nhân không vui hay bực mình, bà ấy không chịu được đả kích hay xúc động quá đâu

Ông Dương Chấn gật gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Thần trầm ngâm. Còn Thuyên thì đôi mắt nhìn xa xăm....

3 người đẩy cửa vào.

- Nghi Doanh

Dương Chấn nhẹ bước đến bên vợ, nở nụ cười hiền từ. Bà cũng dịu dàng nhìn ông, nắm lấy tay ông. Nhưng lúc nhìn sang Thần, bà quay mặt đi, vẻ giận dỗi =='

Âu Thần đến buồn cười với tính cách trẻ con của mẹ. Hắn biết mình rất may mắn, khi nhà vừa giàu lại vừa được hưởng niềm yêu thương của cha mẹ một cách đầy đủ, và có vẻ vì thế nên hắn không bao giờ trân trọng tình cảm yêu thương đó, chỉ luôn lạnh nhạt với họ. Hắn rất yêu cha mẹ mình, nhưng chẳng qua không biết cách để bày tỏ, hắn chưa từng tặng hoa cho mẹ, tặng quà cho cha, thậm chí viết thiệp chúc mừng hay đơn giản chúc một câu ngủ ngon cũng chẳng có.

WHEN I'M SEVENTEEN ...Where stories live. Discover now