4 tuần trôi qua kể từ ngày tin tuyệt vời đó được công bố. Không ai thắc mắc. Không ai dám thắc mắc, ít nhất là không phải từ những người đứng đầu. Không ai có vẻ ngạc nhiên, như thể họ coi đó là chuyện thường ngày. Mọi người đều nhận thấy được điều đó; tình cảm của hai người đó đã quá rõ ràng, thậm chí với cả người ngoài. Giống như một hiệu ứng. Nếu Nanoha mỉm cười, Fate cũng sẽ cười theo. Nếu Fate khóc, Nanoha sẽ khóc cùng cô. Chỉ có hai người họ là không nhận ra tình yêu mình dành cho nhau mà thôi.
Một vài người không quan tâm, nhưng tất cả đều vui sướng. Bởi cuối cùng thì White Devil đã tìm được một mục tiêu mới, để giải phóng họ khỏi địa ngục, đặc biệt là Hayate.
Tâm trạng thất thường.
Khu tập luyện tan nát còn binh sĩ thì thường xuyên ra vào bệnh xá. Có lẽ sự hiện diện của Fate sẽ làm dịu đi tâm trạng của Nanoha, Hayate nghĩ vậy, do đó Fate đã được triệu đến.
Họ cũng hiểu rằng, chính ảnh hưởng của việc mang thai đã bắt đầu mọi sự rắc rối này, tuy nhiên, Hayate không hề hối hận. Ít ra Fate sẽ là người duy nhất phải đến bệnh xá thường xuyên.
Hayate đã từng chứng kiến những gì cô ấy đã gây ra với White Devil khi ở trạng thái tâm lý bất ổn và cô cảm tạ tất cả các vị thần bởi Nanoha buộc phải nghỉ dưỡng thai. Pháp thuật có thể gây nên những tổn thương lớn cho cả người mẹ và thai nhi, Shamal nói vậy, cho nên mọi chuyện phải thế thôi. Tất nhiên Nanoha không tiếp nhận thông tin kia tốt cho lắm, nhưng sau một vài vết chém cùng những vết bầm tím mà Fate nhận được, cuối cùng Nanoha phải thoả hiệp.
Mọi người đều cầu nguyện cho Fate, hi vọng cô sẽ sống sót vượt qua giai đoạn mang thai của Nanoha."Việc này sẽ không gây khó chịu một chút nào đâu, Nanoha-san. Vì vậy hãy thả lỏng nào." Shamal vừa thuyết phục Nanoha vừa gắn chùm dây đầy mầu sắc lên phần bụng hở ra của cô. "Chiếc máy này chỉ kiểm tra nhịp tim của thai nhi thôi."
Vì đây là thí nghiệm của Shamal nên cô đặc biệt quan tâm đến nó. Phải, thí nghiệm đã thành công, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn nắm được những biến chứng và tác dụng phụ. Dù sao nó cũng là thí nghiệm dang dở mà.
Dẫu vậy, Shamal cũng chắc chắn một điều là; Fate không nhớ bất cứ điều gì vào đêm ấy. Có thể đó là do tác dụng phụ của viên thuốc, để lại một khoảng trống ký ức khi nó hoạt động. Fate luôn dằn vặt bản thân vì đã cưỡng bức Nanoha làm "chuyện đó" nhưng Shamal biết khả năng kiểm soát bản thân chính là một trong những điểm tự hào nhất của Fate. Không lẽ đó cũng là do tác dụng của thuốc, khiến người uống hành động theo mong muốn của bản thân? Quá nhiều câu hỏi không có đáp án và hôm nay Shamal quyết tâm phải có được hết mọi thông tin.
"Nè, Nanoha-san. Em không phiền nếu chị hỏi điều này chứ? Chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó?" Shamal bắt đầu. Nanoha là cơ hội duy nhất của cô khi mà Fate không thể nhớ được gì. "Chị muốn biết xem liệu có bất kì tác dụng phụ hay hành vi khác biệt nào của Fate sau khi uống viên thuốc đó. Chị đã cố hỏi Fate nhưng em ý chỉ đỏ mặt và chạy mất."
Nanoha bật cười. Dù sao thì ở hoàn cảnh ấy, thật khó để Fate có thể nói ra.
Khẽ nhúc nhích trong tình trạng vẫn còn hơi rượu; bằng cách nào đó Nanoha nghe được tiếng đập mạnh mẽ của con tim ngay sát tai mình. Từ từ mở mắt, cô cảm nhận được khung cảnh xung quanh. Căn phòng tối om, với ánh trăng là nguồn sáng duy nhất. Cô đang ở nhà, trong phòng ngủ, ở trên giường và ôm chặt lấy Fate. Đầu tựa lên vai, tay vòng qua eo, và chân đan vào nhau. Không biết mình về nhà khi nào nhỉ, cô thầm nghĩ.
Nhấc đầu khỏi tư thế thoải mái ấy, cô ngắm nhìn Fate, người vẫn đang ngủ say. Fate thật đẹp, tới mức có thể lấy đi hơi thở của người khác kể cả trong bóng đêm. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào má Fate, vuốt ve làn da em bé mềm mại đấy. Giá mà cậu biết rằng cậu đẹp đến nhường nào, Nanoha thầm nghĩ. Tay cô từ từ đưa xuống dưới, chạm vào đôi môi mềm của Fate. "Và bất kì ai cũng có thể sẵn sàng chết để được hôn vào đôi môi của cậu." Cô thì thầm.
Hôn.
Có thể là do rượu, cô không rõ nhưng cô bỗng thấy mình bạo dạn. Tiến lại gần, cô để cho môi mình chạm vào môi Fate. Đáng lẽ đó chỉ là một nụ hôn lướt qua, để cảm nhận được nó thế nào. Nhưng rồi nụ hôn ấy đã đánh thức ham muốn của cô, cô không thể ngừng lại. Cô đã mong mỏi điều này từ rất lâu, thậm chí còn mơ thấy nó.
Giật mình, cô mở mắt để ngắm Fate. Đôi mắt Fate vẫn nhắm ghiền, như thể cô ấy đang đáp lại nụ hôn, điều đó khiến cô cảm thấy rạo rực và phấn khích. Cô muốn nhiều hơn. Dùng lưỡi chạm vào môi dưới của Fate, cô van nài được vào trong và được đáp ứng không lâu sau đó. Miệng của Fate thật ấm áp và có vị bạc hà từ kem đánh răng, cô ghi lại.
Dường như cả tiếng đồng hồ sau, nụ hôn mới được dứt ra khi hai người đều cần dưỡng khí để thở. Fate đã hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức rõ chuyện vừa xảy ra. Không ai chuyển động, không ai mở lời bởi họ sợ lời nói sẽ phá hỏng giây phút này. Cả hai người đều tự động tiến lại gần cho nụ hôn thứ hai. Nóng bỏng và nồng nhiệt hơn nụ hôn trước. Sự e dè bị ném ra ngoài cửa sổ, khi lưỡi của cả hai cuốn vào nhau trong một điệu nhảy, nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia.
Trong lúc miệng vẫn còn bận rộn, thì tay Nanoha đã dạo quanh và vuốt ve những đường cong trên cơ thể Fate. Cơ thể Fate là cả một nghệ thuật điêu khắc hoàn hảo, cô ghi lại. Hoàn hảo tới mức không tì vết. Cô yêu âm thanh phát ra từ nụ hôn của Fate, khi tay cô mớn trớn hai bên đùi cô ấy, nhẹ nhàng di chuyển lên, kéo chiếc quần lót màu đen ra. Âm thanh ấy thật phấn khích và thú vị đối với tai cô, khiến cô muốn nhiều hơn. Chúa ơi, mình giống như một lão già dâm đãng ấy, Nanoha khẽ bật cười.
Cô cảm thấy Fate căng cứng lại khi tay cô chạm vào vùng bụng phẳng lì của Fate. Nó thật mềm mại nhưng cũng đầy rắn chắc. Sau một vài phút tập trung vào chỗ đấy, tay Nanoha nhẹ nhàng di chuyển lên trên. Fate bất ngờ buông khỏi nụ hôn, đầu ngả ra sau ngay khi ngón tay Nanoha vân vê ngực phải của Fate. Bắt lấy cơ hội đó, Nanoha trải nụ hôn từ xương quai hàm đến xương cổ, còn tay cô vẫn hoạt động ở vùng nhạy cảm đó, đem lại cho Fate nhiều khoái cảm nhất có thể.
Tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn khi tay Nanoha được thay thế bằng đôi môi cô. Fate bắt đầu thở dốc và cơ thể cô run rẩy dưới từng động chạm, Nanoha cảm thấy được điều đó. Nhưng cô không thể ngừng lại, không thể kiểm soát được bản thân mình. Đã quá muộn để quay lại.
Đêm đó, cả hai người đều đánh mất.
Nụ hôn đầu.
Trinh tiết.
Quá nhiều thông tin, Shamal kết luận. Vượt quá mức cần thiết. Nhưng Shamal rất ngạc nhiên, sao Fate có thể dằn vặt bản thân vì một thứ cô chưa bao giờ làm. Cưỡng bức Nanoha ư?
Shamal bật cười. Thực ra là hoàn toàn ngược lại. Khổ thân em, Fate-san.
![](https://img.wattpad.com/cover/51267135-288-k43681.jpg)