ngày 24/5/2013
tác phẩm đầu tay đăng tải trên wattpad! MÙI CỦA GIÓ xin được ra mắt, mong mọi người tận tình góp ý! tác giả xin chân thanh cảm ơn!
nhân vật chính:
_ Vương Truy Phong công dân Trung hoa lai Việt, 22t thích nấu ăn đặc biệt. là người con có hiếu.
_Trương Tú Lan 18t, con dân Việt chính cống. Yêu nước và … ngốc nghếch (nói trước là yêu nước k nhắc tới trong chuyện à nha!)
PHẦN I past 1:
Lần đầu tiên Tú Liên đặt chân lên đất Hà Thành bao nhiêu lo sợ bủa vây lấy cô!
- trường mới thế nào nhỉ? hồi mình đi thi chưa có dịp ngắm kĩ trường. Bạn mới thế nào nhỉ? họ liệu có chê mình ngốc nghếch k? lo quá! không được! mỗi lần lo lắng là mình lại gây ra đại họa, không thể gây ấn tượng k tốt cho những người bạn mới được, nhất định phải bình tĩnh! - chợt TL giât mình vì những điều ngốc nghếch hiện giờ, cô vẫn cứ luôn lo lắng những điều k đâu như vậy. <cười>
TL thiếp đi với những ngổn ngang trong lòng.
Trước đó k lâu,tại một nơi khác: [ mở đầu, kết thúc đoạn hội thoại nói bằng tiêng trung Quốc bằng ngoặc ]
[-Em k biết. Việc này nhất quyết là k được! - Âu Dương Thúy_mẹ của Truy Phong gay gắt.
-Em... - ông Hải Thiên_bố của Truy Phong bí lời.
- ông xã à! nghe em nói lần này đi có được k? - bà năn nỉ.
- không! không thể được, mình à,.. -
- không! không, - bà Thúy bịt tai mình lại như k muốn nghe thêm điều gì nữa. - em k muốn, anh phải nghe em!
ông Thiên tức giận, ngồi xuống ghế.
- anh quyết k nhượng bộ em! - ánh mắt ông đầy vẻ cương quyết.
- anh!!!! được lắm Vương Hải Thiên! tôi đã nói hết lời với ông rồi, ông vân còn ngoan cố thì .. thì chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Dương Thúy !em..
- Ba! Mẹ! 2 người đừng gây nhau nữa có được k? chuyện học đại học của con, con tự quyết định.2 người đừng tranh cãi thêm nữa! - Truy Phong (TP) trau mày hết nhìn ông Hải thiên rồi lại quay sang nhìn ba Dương Thúy.
- được lắm Truy phong!mẹ hỏi con! con có muốn xa ba , mẹ k?
- dạ, đương nhiên là k rồi! - TP thật thà.ông Hải Thiên vội xen vào:
- vậy ba hỏi con, con là nam nhi, trí ở bốn phương! con cứ ở nhà với bố mẹ mãi được hay sao?
- dạ. đương nhiên là k được rồi! - ngây thơ lần 2.
- ông nghĩ Trung Quốc ta còn chưa đủ rộng cho con trai vẫy vùng hay sao? ở Việt Nam có gì hay? dân thì nghèo, tệ nạn thì đầy dẫy... con người thì..... căn bản là k có gì tốt đẹp cả, sao tôi lỡ để con trai tôi trong một môi trường như vậy chứ?
- bà.... có phải bà đang ám chỉ tôi đấy k hả?
- tôi vốn k có nói thế! - 2 người cùng tức giận.