Chương 13: Quà chuộc lỗi

477 14 0
                                    

Hôm sau nàng quyết định đi ra cửa hàng mua len về để đan chiếc khăn cho ca ca, có lẽ ca ca sẽ thích trời này lạnh như vậy...

Khi đi tới tìm mua len thì nàng mới nhớ nơi này là cổ đại nên không có khung,nàng quyết định mua len còn cây đan có lẽ nên về tìm mấy thanh tre nhỏ để đan. Trời dần tối, trên đường về nàng gặp Lãnh ca đang đi trên phố, thấy nàng hắn gọi lại:

"Tiểu Nhu Nhi muội sao lại về trễ thế này!"_Hắn vuốt mái tóc nàng, âu yếu hỏi.

"Muội đi mua quà chuộc lỗi cho ca ca nha, đây này, muội mới đan xong nó nè"_Nàng phấn khởi khoe thành tích của mình.

"Khăn len sao, thật đẹp nha, hắn sẽ rất thích a!"_Hắn thật ghen tị với tên con trai đó nha.

"Vâng, món quà này muội muốn mua chuộc lỗi với ca ca!"

Nàng đang định lấy lại thì thấy bóng dáng hắn đi cung một cô gái tới bên cạnh nàng. Hắn đã nhìn thấy, nhìn thấy nàng đứng đó, tặng một chiếc khăn cho tên con trai khác hắn thật tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.

"Muội ở đây à, còn vị huynh đài này là..."_hắn liếc mắt nhìn Lãnh Mặc phong bên cạnh.

"Đây là Lãnh ca nha...Tỷ này thật xinh đẹp."_Nàng hết giới thiệu về Lãnh Ca,lại quay sang nhìn tỷ tỷ bên cạnh, cô ấy thật đẹp khuôn mặt trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, nàng nhìn họ thân mật cảm thấy ngực đau, tại sao họ lại như thế...

Hắn không thèm trả lời chỉ là khẽ kéo cô gái ấy lại bên người, hắn sợ nàng sẽ nhận cô gái này làm tỷ tỷ mất, nhưng hắn không biết hành động ấy trong mắt mọi người lại là hành động tuyên bố người yêu thương, cô nàng nghẹn ngùng đỏ mặt, Lãnh Mặc Phong thì lại nhếch môi cười khinh bạc, chỉ có nàng trong mắt lóe lên đau thương, hắn thật sự có người mình thích rồi tại sao lại còn muốn nàng làm vợ hắn, hắn lừa dối nàng sao, nàng thì ra đáng ghét thế nên hắn mới không cần nàng sao, không cho nàng đụng vào cô gái ấy...

Nhìn ánh mắt của nàng hắn cứ nghĩ nàng thất vòng vì bị mất tỷ tỷ nên trừng mắt nhìn nàng khiến nàng đau thương hơn. Nàng ung dung quay qua Lãnh Ca lấy chiếc khăn đưa cho hắn và nói:"Muội tặng huynh!"

Hắn không khỏi cảm động nhưng khi nghĩ có lẽ chiếc khăn này nàng dành cho tên kia nên cảm thấy chán ghét tận cùng, vứt chiếc khăn đi, hắn quay lại nói lạnh lùng:

"Ta không cần thứ bẩn thỉu ấy, muội xem mà về sớm!"

Nói xong hắn rời đi mà không thèm nhìn thấy nàng một lần, cô gái ấy cũng hớn hở theo sau.

Thứ bẩn thỉu...thứ bẩn thỉu...tiếng nói ấy vang lên bên tai nàng liên hồi khiến hốc mắt không khỏi đỏ lên, Lãnh Mặc Phong cảm thấy tim đau lắm, nàng là vì người con trai ấy khóc,  hắn cảm nhận nàng thật sự yêu tên con trai ấy mất rồi...

BẢO BỐI NHỎ BÉ, VỀ NHÀ THÔI ! FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ