Đường về nhà đi qua một con dốc. Đến lưng chừng dốc, tôi sẽ rẽ vào nhà mình. Còn Khoa, cậu ấy sẽ đạp xe đến tận đỉnh dốc rồi mất hút. Rất nhiều lần tôi muốn chạy thật nhanh lên đỉnh dốc để nhìn thấy cái áo màu xám ghi quen thuộc xa dần trên con đường trước mặt. Nhưng tôi chưa bao giờ làm thế. Tôi chỉ luôn dừng lại ở lưng chừng dốc.
***
Bố tôi chuyển công tác nên cả nhà cùng theo ông lên Đà Lạt. Chỉ mới vào cấp ba chưa đầy một tháng nên tôi không luyến tiếc lắm những người bạn và kỷ niệm cũng chẳng nhiều nhặn gì. Bố lo con gái sống thành phố quen rồi sẽ cảm thấy buồn chán khi ở đây, một thành phố kém nhộn nhịp hơn hẳn. Nhưng tôi đã thật sự thích thành phố núi xinh đẹp này ngay khi vừa đặt chân đến. Những hàng thông xanh mát rượi. Những ngôi nhà với kiến trúc tây, ta trộn lẫn. Không khí mát lành, trong trẻo. Hoa trồng ở khắp mọi nơi, tú cầu, cúc, hồng dại phủ kín mái nhà gỗ, hoa păng-xê dập dìu như cánh bướm... Có những lần dạo phố, bước đi giữa hai dãy nhà mà cứ ngỡ mình đang lọt thỏm giữa lòng một thành phố nào đó của chấu Âu.
Thêm một điều kiện nữa khiến tôi thích nơi này, là vì cậu bạn học chung lớp. Khoa ngồi cạnh tôi. Điều mà tôi ấn tượng đầu tiên về cậu ấy là nụ cười hiền và dịu dàng như nơi tô vừa chuyển đến. Nó khiến người khác cảm thấy an tâm.
Khoa thân thiện và tốt bụng. Những ngày đầu chuyển đến, cậu ấy lúc nào cũng cố gắng hết sức để tôi không cảm thấy lạc long và nhanh chóng hòa nhập vào môi trường mới. Mặc dù đối với tôi, hòa nhập là một chuyện đơn giản, nhưng sự cố gắng ngố tàu của cậu ấy dễ thương quá nên tôi cũng giả vờ như là khó hòa nhập và cần sự giúp đỡ. Lúc nào tôi cần đi căng tin, thư viện... Khoa cũng đi cùng vì sợ tôi lạc đường. Mới đầu vì thú vị, tôi cứ nhờ Khoa vài việc như mượn vở, giảng bài. Dầ dần, tôi vẫn tiếp tục làm thế, để giữ cho cậu ấy thuộc về riêng mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó.
Tôi trân trọng những khoảnh khắc bên cạnh Khoa. Dù đó chỉ là những lúc cậu ấy chăm chú nghe tôi nói về một bộ phim ưa thích. Dù chỉ nhìn thấy cậu ấy xóa bảng hay đưa tay vò tóc rối mỗi khi khó nghĩ. Hay cậu ấy ném cho một viên kẹo lúc từ căng tin về... Tất cả những điều bé nhỏ đó làm tôi cảm thấy đã quá đủ cho một ngày. Những kỷ niệm vụn vặt đó như vô số hạt nắng đọng trên tán cây phượng tím ngoài cửa sổ. Lấp lánh, đẹp, ấm áp và mong manh. Dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ, tất cả sẽ vỡ.
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc nói cho Khoa biết tình cảm của mình. Một phần vì tôi sợ nếu nói ra mà cậu ấy từ chối thì tình bạn của hai đứa không được như trước. Một phần vì tôi nghĩ, thời điểm đẻ nói ra vẫn chưa đến. Nhưng bây giờ đây, tôi đang đứng trước ngữ tư đường, nói hay không nói, đi hay không đi. Tôi sẽ phải quyết định.
Vài hôm trước, cả lớp tôi cùng đi lao động, dọn sạch những bụi cỏ rậm gần thư viện và quét sân. Khoa và tôi mang nước và ly cho cả bọn đang rên rỉ vì khát. Khi đi ngang qua khu vực lao động của lớp 12A11, Khoa dừng lại một chút. Tôi nhìn theo mắt cậu ấy và nhận ra cậu ấy đanh nhìn Ly, lớp trưởng 12A11. Ánh mắt cậu ấy làm tôi lo lắng mơ hồ rằng những khoảnh khắc cậu ấy thuộc về riêng tôi sẽ biến mất. Tôi biết án mắt ấy chứa đựng điều gì. Vì tôi đã từng nhìn Khoa bằng ánh mắt hệt như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Như mùa đông rơi xuống
РазноеAuthor:Fuyu Như mùa đông rơi xuốnglà tên một trong 24 truyện ngắn ngọt ngào nằm trong cuốn sách. Độc giả sẽ tình cờ nhớ lại chính mình khi lật giở những trang sách mà trong đó nụ hôn đầu của người bạn trai năm nào đã khiến trái tim vụng về rộn nhịp.