Chương 15

149 4 0
                                    

Một buổi chiều khác, Phúc dắt hai chú bò về chuồng, có hai đứa bạn theo sau. Bảo vớ cây chổi dựng cạnh lu nước, quét sơ, gom một mớ to lá điều khô. Tiến đổ từng cái bọc mang theo mấy củ khoai to và hì hụi nhóm lửa.

Nhi bật dậy khỏi võng.

- Mấy đứa lùi khoai hả?

- Dạ. Chị Nhi lại ăn nè.

Được một lúc, khi đống lá cây cháy hết, Phúc dùng một que củi khơi lớp tro, để lộ ra mấy củ khoai tròn ủm cháy xém. Nó cẩn thận bóc tách lớp vỏ một củ khoai rồi đưa cho Nhi.

- Ở thành phố chị Nhi có ăn khoai lùi không?

- Có chứ. Người ta bán trên các xe đẩy ấy. Có cả ngô nữa.

Bảo nhanh nhảu.

- Chị Nhi thích ăn ngô thì mai tụi em bẻ cho nhé.

- Không thích lắm. - Nhi lắc đầu kiểu cách. dừng lại một chút ngẫm nghĩ. - Nhưng mà ăn một ít thì cũng được.

Rồi tự dưng Nhi cười vì cái sự 'ra vẻ' của mình. Ba đứa nhóc chẳng hiểu gì cũng nhăn nhở cười theo.

Hai đứa nhóc, Bảo và Tiến, còn mang cho Nhi một chùm quả đen, rất nhiều quả chi chit bé như móng tay út được bao bọc một lớp lông tơ mịn bên ngoài. Chúng bảo đấy là nhãn dê. Vị hơi chát. Nhưng ăn cũng thú vị.

Kể ra từ khi ở đây, Nhi được nếm thử nhiều thứ Nhi chưa từng ăn bao giờ hoặc những thứ ăn mãi rồi lại hóa lạ lẫm. Những bắp ngô bẻ tại rẫy còn phảng phất một thứ mùi dịu nhẹ nồng ấm như là mùi nắng. Dượng về nhà mang theo một con mực nang to tướng, xe ướp gừng với gi vị rồi nướng ngay trên than hồng. Thịt của nó thơm lừng mà ngọt lịm. Dì nấu một nồi cháo sò nóng hổi, xì xụp trong cơn mưa dầm dề của một ngày nọ. Có hôm Nhi đội mũ vành to, đeo khẩu trang kín mít, theo Phúc dắt bò đi ăn cỏ. Lũ nhóc thường dắt bò lên gần mấy đám rẫy, đóng cọc cho chúng gặm cỏ rồi chui dưới những bóng cây trốn nắng. Chúng đãi Nhi một quả mít nhỏ hái trộm từ một vườn nào đó, một mũ sim tím và mấy con chuột đồng nướng.

Mấy hôm hứng chí, Nhi bảo Phúc kêu hết lũ nhóc hàng xóm sang. Nhi mang truyện Doraemon có trong va li ra chia đều cho mấy đứa. Riêng bé gái duy nhất trong đám ấy, Nhi tặng thêm một con gấu bông xám nhỏ. Nhi đã 'tuyệt vọng' mang nó theo cho có bầu có bạn khi nghĩ đến viễn cảnh bị 'giam lỏng' ở đây, nhưng giờ thì chẳng cầ đến nữa. Teddy sẽ trở thành niềm vui hữu ích hơn ở một nơi khác.

***

Một buổi chiều trời mát dịu, có vẻ như chốc nữa sẽ có một cơn mưa to đổ xuống, Nhi với Phúc đi mua ít đồ lặt vặt ở tiệm tạp hóa duy nhất trong làng. Lúc về, Phúc chỉ cho Nhi trường mà nó đang học. Nhi hơi sốc. Nơi gọi là trường chỉ vỏn vẹn một khoảng đất nhỏ với một phòng to hơn lớp học thông thường một chút. Không bảng tên, không cổng, không căng tin. Chỉ có cây phượng già đỏ rực hoa và rụng lả tả xuống sân làm cho nơi đây có dáng vẻ của một ngôi trường. Phúc cũng giới thiệu cô giáo của nó ở nhà gần đó, đang cặm cụi băm rau cho lợn. Nhìn thấy Nhi và Phúc, cô nở nụ cười hiền.

Trên đoạn đường về, Phúc kể sơ về lớp học của nó. Một lớp học chưa được chục đứa và không phải ai cũng học chương trình như nhau. Lớp 2, lớp 3, lớp 4... học chung một lơp như thế.

Chiều buông, trời mưa to. Những hạt nước to vỡ đều đặn trên mái. Phía trước trắng xóa những sợi ngắn sợi dài. Nhi và Phúc ngồi trước hiên, cùng đọc mấy cuốn Doraemon. Đột ngột, Nhi hỏi.

- Tò mò tí thôi nhé, em học hết lớp 5 rồi đúng không?

- Dạ.

- Em có biết tính diện tích hình vuông không, chữ nhật, tam giác và hình tròn không?

Thằng bé hơi nghĩ ngợi, chả hiểu bà chị định hỏi gì.

- Có chứ ạ.

- Thế còn tích phân, đạo hàm?

- Bây giờ thì mặt thằng bé nghệt ra.

- Đó là cái gì ạ?

- À, em chưa học tới. Chị đây cũng phải hết hè này lên cấp ba mới biết nó là cái quái gì. - Nhi gật gù, lẩm bẩm.

Phúc nhìn bà chị họ thành phố của nó một cách khó hiểu, rồi quay lại với con mèo máy bị nhầm mãi là con chồn. Một lúc sau, nó lại bị làm phiền.

- Em viết chính tả không bị sai đấy chứ?

- Có... một chút.

Chiều mưa, nhưng tối đó trời lại trong vắt. Mặt trăng tròn sáng rõ, hơi khuyết một chút nhưng báo hiệu đêm mai sẽ tròn vành vạnh. Ánh trăng dịu dàng, mờ ảo phủ lên mọi thứ một lớp mỏng sóng sánh đẹp tuyệt vời. Cúp điện, trời nóng và tối nên hai chị em mắc mùng ngoài hiên trước ngủ cho mát. Đêm yên tĩnh, Nhi nghe thấy cả tiếng sóng ở đâu đó vọng lại. Phúc thiu thiu. Trong cơn tỉnh táo còn sót lại, nó háo hức kể về dự định tối mai sẽ cho Nhi ra biển bắt còng. Con còng có dáng hình như con cua, nhưng nhỏ hơn nhiều và những cái càng của nó chạy rất nhanh. Phúc say sưa truyền thụ tuyệt chiêu để giúp Nhi bắt được nhiều còng, như là "chị nhớ rọi thẳng đèn pin vô mặt tụi nó nha", "đừng để nó chạy về phía biển, nó mà gặp sóng là tiêu" ... Nhi ậm ừ, không chú tâm lắm. Nó đang nghĩ đến chuyện khác. Chuyện chiều nay trước giờ cơm chiều, nó gọi điện thoại cho mẹ và nghe mẹ kể chuyện. Về tuổi thơ của mẹ vất vả, không học đến nơi đến chốn. Về những vất vả, khó nhọc gầy dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng, xa quê, mong con gái lớn lên học hết chữ trên đời. Và một nguyện vọng nhỏ mà lúc Nhi đề cập với mẹ, nó cảm giác nhìn thấy nụ cười mơ hồ.

- Phúc nè, hết hè này em bảo dì làm thủ tục cho em lên học trường chung với em trai chị đi. Rồi em ở nhà chị luôn. Chị sẽ kèm cho em học, cuối tuần cho hai đứa đi công viên ăn kem, xem phim hoạt hình. Chị sẽ không dữ với mấy đứa nếu mấy đứa không tự tiện lục lọi đồ đạc của chị và gọi chị là "bà chằn", như thằng nguyên ở nhà đó, nát đít đấy. Rồi mồi hè em sẽ được về nhà, chị cũng sẽ theo em về chơi. Ý kiến thấy được không?

Bên cạnh, thằng Phúc đáp lời bằng tiếng ngáy đều đều. Nhi mỉm cười. Rồi nhắm mắt ngủ, chờ một giấc mơ đẹp đến.

Như mùa đông rơi xuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ