Chương 65: Như Xa, Như Gần

172 1 0
                                    

Mái tóc uốn cong được chăm chút tỉ mỉ, khuôn mặt đánh phấn trang điểm hoàn hảo, bộ váy màu tím hiển lộ ra dáng người xinh đẹp thanh nhã, chân mang một đôi xăng ̣đan gót cao màu trắng, không giống với hình tượng dịu dàng trên màn ảnh khi đọc bản tin, Kha An Di trước mắt cả người toát lên sức quyến rũ, hơi thở mềm mại. Điều duy nhất không quá thích hợp với loại hơi thở này là ... trên cổ tay trái mảnh khảnh của cô đeo một cái đồng hồ bản rộng kiểu nam. "Xin chào!" Diệp Phong gật gật đầu, cũng đi đến trước mặt gương, cởi nút áo ở trên ra, chỉnh lại dây áo ngay ngắn. "Nghe nói cô đi nghỉ phép?" Vẻ mặt thản nhiên của Diệp Phong làm cho Kha An Di hơi hơi nhíu mày, cô ta chậm rãi mở hộp hoá trang ra, không biết vô tình hay cố ý khơi ra một cái chai nhỏ màu xanh. Diệp Phong thoáng lướt mắt qua, đứng hình bất động. "Kem chống nắng, muốn thoa một chút hay không?" Kha An Di nhìn thấy ánh nhìn chăm chú của cô, mở nắp chai ra, đưa cho Diệp Phong, "Dịch Dương cho tôi, anh nói anh không cần dùng." Diệp Phong mâu quang trầm trầm, "Không cần." Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hộp hoá trang của Kha An Di cái gì cũng nhét vào, ngay cả kem đánh răng cũng có. Kem đánh răng hiệu Crest Whitening, thói quen của cô ta và Hạ Dịch Dương cũng giống nhau. "Tôi đổi ban." Kha An Di làm như rất quen thuộc với Diệp Phong, đem tình hình gần đây của chính mình nói ra, "Tơi hiện tại làm ở kênh quốc tế, chủ trì chuyên mục《 Thế giới khắp nơi 》 , lát nữa đăng ký đi Venice, chuẩn bị sẳn sàng để phát sóng trong Liên hoan phim Cannes. Dịch Dương nói hiện tại quan hệ của chúng tôi không chỉ là cộng sự, lại đứng ở cùng một ngành không tốt lắm. Tôi cảm thấy anh ấy so với tôi thích hợp làm biên tập viên tin tức hơn, cho nên tôi chủ động rời khỏi kênh tin tức. Diệp Phong, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm?" Cô ta quan tâm vỗ vai Diệp Phong, "Thực xin lỗi, nói lời này tôi đã không quan tâm đến cảm thụ của cô, tôi biết cô cũng thích Dịch Dương, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này, mới xin đi nghỉ phép. Nhưng tôi cũng không còn cách nào, chuyện cảm tình không thể miễn cưỡng, Dịch Dương cảm thấy ở bên cạnh tôi rất vui vẻ, dù sao chúng tôi có rất nhiều chỗ tương tự." Vẻ mặt làm bộ quan tâm của Kha An Di làm cho trong lòng Diệp Phong có một chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt như ở trên núi cao, "Nếu như vậy, cô chột dạ cái gì chứ?" "Hả?" Kha An Di nghi hoặc nhìn cô. "Hạnh phúc không phải là chuyện của hai người sao? Nóng lòng ở trước mặt người khác khoe khoang, có phải e sợ người ta không tin hạnh phúc này là thật hay giả đúng không?" "Diệp Phong, tôi có thể thấu hiểu sự đố kỵ của cô." Kha An Di giơ miệng mỉm cười. "Uh, nếu cô cần sự đố kỵ của tôi để bổ khuyết lỗ hổng trong lời nói của cô, được thôi, tôi đố kỵ. Còn cần cái gì nữa? Khóc cầu xin cô đem Hạ Dịch Dương tặng cho tôi?" Diệp Phong ra vẻ không sao cả nhún nhún vai. Kha An Di thu tay lại, đóng hộp hoá trang lại, "Cứ xem như cô vừa trải qua giấc mộng cô bé lọ lem và hoàng tử đi, tỉnh mộng, phát hiện ra làm người nên thực tế một chút vẫn tốt hơn." Diệp Phong không thể tán đồng bật cười lắc đầu, "Cám ơn lời khuyên của cô, cũng đồng thời tặng lại cho cô, tôi có bạn đang đợi, đi trước, chúc cô thuận buồm xuôi gió. À, kem chống nắng kia chỉ là hàng khuyến mãi thôi, tôi bỏ theo cho Hạ Dịch Dương thoa khi bơi lội, không phải đồ quý giá gì đâu." "Cô..." Kha An Di đỏ bừng mặt lên. Diệp Phong không nhìn lại, mở cửa toilet, vội vàng xuống lầu, Lâu Dương và trưởng phòng nhân sự đã đợi cô một lúc lâu. "Không có việc gì chứ?" Lâu Dương nhìn thấy Diệp Phong môi trắng bệch không có một tia huyết sắc, sắc mặt cũng thay đổi theo. "Có thể là nhất thời không thích ứng thời tiết cực nóng của Bắc Kinh." Diệp Phong khóe miệng nặn ra một chút cười tự giễu yếu ớt. Lâu Dương yên lặng chăm chú nhìn cô một lát rồi xoay người nói với trưởng phòng nhân sự: "Anh đón xe về đài trước, để xe lại cho tôi." Trưởng phòng nhân sự mới tiếp nhận chức vụ sau khi Thôi Linh tạm rời cương vị công tác, lúc ban đầu công tác ở bộ phận hậu cần, rất biết nhìn sắc mặt, cũng không hỏi nhiều, "Cô Diệp, hẹn gặp cô ở đài!" Xoay người bước đi. "Chúng ta vì sao không đi cùng?" Lòng Diệp Phong đã nóng như lửa đốt. "Tôi hơi đói, ăn qua cơm trưa rồi trở về. Cô ổn định lại một chút, thứ Hai hãy đi làm, có thể chứ?" Lâu Dương nhìn khắp xung quanh, quay đầu đi đến khu ăn uống tự chọn. "Ăn thịt nướng?" Khi lên thang máy, Lâu Dương quay đầu lại nhìn Diệp Phong một cái. Diệp Phong lơ đãng gật đầu, "Được!" Khách sạn Hilton ở sân bay thủ đô có ba khu nhà hàng, nhà hàng thịt nướng Đông Phong là món Tây, cũng cung cấp các món nướng hương vị đặc sắc của các nước khác, đứng đầu là bít tết, hải sản và các loại thịt khác. Nơi này cũng là một trong số ít các nhà hàng có món bít tết ngon tại thủ đô. Ngồi trong đại sảnh thanh lịch, có thể nhìn thấy hình ảnh các đầu bếp bận rộn bên trong, ngọn lửa bùng lên, có một số bít tết và hải sản, có món nướng Ấn Độ. Lâu Dương đang cầm thực đơn trưng cầu ý kiến của cô, "Chúng ta ăn món nướng Ấn Độ, cô không ăn cay, cà ri ăn được không?" "Anh chọn đi, tôi cũng không kén ăn. Giám đốc Lâu làm sao biết tôi không ăn cay?" "Lần đó ăn ở Mao Gia Loan, vẻ mặt khi ăn của cô rất khổ sở." Diệp Phong thở dài, thấy cô ăn vẻ mặt khổ sở, nhưng anh ta cũng không lộ ra một chút đồng tình, thần thái săn sóc nào. Thì ra mỗi người đàn ông đều có thể làm được chu đáo, săn sóc, tinh tế, ôn nhu, chính là phải xem xem đối tượng là ai. Lâu Dương cười cười, rất nhanh đã gọi món xong, "Tôi nghĩ, tối hôm nay, nơi này khả năng không còn chỗ ngồi." Diệp Phong đang nghe ca, không biết tại sao hôm nay nhà hàng lại chọn bài 《 A tỷ cổ 》 của Chu Triết Cầm, bài hát này có điểm tương tự như nhạc Phạn, tiếng hát làm thức tỉnh linh hồn, người Hoa ở nước ngoài rất ưa thích. "Vì sao?" "Nhà hàng này là nơi thích hợp nhất cho các cặp đôi hẹn hò trong lễ tình nhân, đèn cầy lãng mạn, âm nhạc du dương, rượu ngon, món ăn ngon, mỗi một điểm đều làm được phi thường duy mỹ. Không biết hôm nay Hạ biên tập có đặt trước bàn nơi này chưa?" Hai tay Diệp Phong đang đặt lên bàn không tự giác nắm lại rồi mở ra, biên độ động tác cũng rất nhỏ, "Anh nói gì chứ?" "Hôm nay là mùng bảy tháng bảy âm lịch, lễ tình nhân Trung Quốc nha, hai người lại là tiểu biệt gặp lại, nhất định sẽ chúc mừng thật lớn." "Anh... Anh ấy cũng không biết hôm nay tôi trở về!" "Lúc cô đi toilet, tôi có thông qua điện thoại với anh ta." Diệp Phong kinh ngạc mở to mắt, "Anh ấy có nói cái gì không?" Lâu Dương trêu chọc nói: "Cô muốn nghe được anh ta nói cái gì?" "Không phải, Giám đốc Lâu, anh ấy có nói cái gì khác không?" "Anh ta có thể nói với tôi cái gì, chính là hỏi trên đường thuận lợi hay không thuận lợi, anh ta vội vàng đi họp, liền cúp." Tuy rằng lời nói của Lâu Dương rất hợp lý, nhưng mà Diệp Phong vẫn có một chút cảm giác mất mát. Thịt nướng ướp cà ri, hương vị thì kỳ lạ, trước mặt ngọn lửa lại nóng như vậy, Diệp Phong đờ đẫn đem đồ ăn nhét vào miệng, cũng không biết rõ là có hương vị gì. Lâu Dương phải lái xe nên không có uống rượu, hai người ăn rất nhanh. Xe Lâu Dương ở bãi đỗ xe, lấy xe ra cũng không dừng lại chỗ nào nữa, trực tiếp lái xe vào nội thành, đưa Diệp Phong đến dưới lầu tòa nhà. "Tôi sẽ nói Vu Binh chủ nhật liên hệ với cô, xác định thứ Hai tuần sau mấy giờ lại đây đón cô." Khi Lâu Dương quay đầu, mở ra cửa kính xe, anh ta vẫy tay nói với Diệp Phong. "Vu Binh là ai?" "Trợ lý mới của cô, cậu ta cũng là một fan đáng tin của cô." "Miễn bàn đến fan cuồng nữa, tôi sợ." Lâu Dương cười to, chạy như bay mà đi. Đứng trong thang máy cũng giống như trong lò vi sóng, nhìn thang máy một tầng tầng đi lên, mạch máu chỗ cổ tay đột nhiên đập, máu dường như muốn xông ra. Cửa thang máy mở ra, giương mắt nhìn lên ngọn đèn màu trắng trên trần, Diệp Phong hô hấp không tránh khỏi trở nên dồn dập. Cô cuối cùng đã trở lại, sau khi rời đi hai mươi sáu ngày. Lúc này, Hạ Dịch Dương hẳn là đang ở đài truyền hình nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định gõ cửa nhà anh, trong dự đoán, không ai đáp lại, trái tim đập mạnh và loạn nhịp dần bình ổn, xoay người, mở cửa nhà của chính mình. Không khí tựa hồ thật lâu không được thông thoáng, bụi động lượn lờ, làm cái mũi Diệp Phong ngứa lên hung hăng đánh cái hắt xì. Cô đã không thể nhớ được bộ dạng ngôi nhà khi cô rời khỏi thế nào, trước khi gặp chuyện không may, cô đều ở tại nhà Hạ Dịch Dương, trừ phi cần cái gì, mới có thể mở cửa về đây một chuyến. Hiển nhiên là sau khi cô rời khỏi, người cuối cùng quang lâm căn phòng này là Tô Hiểu Sầm, từ tủ quần áo nửa khép có thể nhìn ra được đến. Khi Tô Hiểu Sầm đưa chìa khóa nhà trả lại cho cô, hỏi cô bình thường đều mặc cái gì, trong tủ quần áo tại sao chỉ treo vài cái trang phục mùa đông? Cô mơ hồ quanh co đánh trống lãng, không dám nói thật. Túi xách của cô để ở trên sô pha, di động ở trên cùng, laptop rất bền bỉ, đêm mưa đó té ngã cũng không hỏng, chỉ là trên túi còn dính mấy vết bùn, bùn hơi hơi hồng, hẳn là máu của cô. Phòng bếp cũng lạnh lẽo y vậy, vòi nước gần muốn rỉ sét, mở ra một hồi lâu mới nhớ tới công tác của mình, nước ào ào chảy xuống, phòng ở mới thêm chút sinhh khí. Diệp Phong mở tất cửa sổ và cửa ra, cho ánh mặt trời nóng gắt chiếu vào, cô quét bụi bặm, lau sạch đồ nội thất,lau sàn một lần rồi lại một lần, thẳng đến trong phòng thơm ngát mùi nước lau sàn, cô mới đứng thẳng dậy, lấy bộ áo ngủ vọt vào tắm rửa. Ra khỏi phòng tắm, sàn nhà đã khô, cô cảm thấy hơi khát, tủ lạnh trong nhà đã lâu không mở điện, cân nhắc một hồi, cô tìm chìa khóa nhà Hạ Dịch Dương, mở cánh cửa đối diện ra. Có anh ở, nhà ở của anh luôn gọn gàng ngăn nắp, tất cả mọi thứ đều có không gian cố định. Đĩa cô thường nghe, sách cô thường xem, tư liệu thường dùng chỉnh tề đặt ở trên bàn trà, giày của cô cất chồng lên nhau ở trong tủ cạnh lối vào cửa, quần áo cô chưa kịp giặt đều được giặt sạch, đặt ở trong tủ quần áo. Bình thường, không phải như thế, mọi thứ của cô đều ở trong này nhưng mỗi chỗ phóng một cái, toàn bộ căn nhà đều là dấu vết của cô. Hiện tại, nơi này giống như một cái kho chứa đồ, tựa hồ cô lập tức sẽ mang theo mọi thứ của cô rời đi. Tận sâu trong đáy lòng cô như sụp đổ, cổ họng nghẹn ứ lại, có cảm giác hít thở không thông. Cô lắc đầu, cố bỏ qua loại cảm giác này, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm nước uống, trong tủ lạnh cũng không có trữ đồ ăn gì, chỉ có một trái dưa chuột, còn có một gói rau cải làm sẵn. Cô đem dưa chuột lấy ra rửa sạch, một ngụm cắn xuống, lạnh lên tới óc. Bên ngoài trời đột nhiên âm u, một tia chớp nhá lên xẹt qua bên cửa sổ, chỉ trong chốc lát, trên kính cửa sổ đã bị bắn tung tóe nước mưa. Diệp Phong phát hiện cửa sổ ban công chưa có đóng lại, liền chạy tới. Đại khái là động tác quá vội, khi kéo cửa sổ vô ý va phải chậu lô hội ở bên cạnh. Diệp Phong đưa tay chụp lại chậu hoa đang rơi xuống, tiếp thì tiếp được, nhưng khi cái chậu ở trong tay cô, vết nứt kia đột nhiên từ từ toát ra, "Cách" một tiếng, chậu hoa chia làm hai nửa, bùn đất lâu năm như mảnh vỡ rơi xuống đất, chỉ còn một gốc cây lô hội trơ trọi nằm giữa hai tay Diệp Phong. Cả người Diệp Phong đều sợ ngây dại, hồi lâu mới khôi phục thần trí, vội vàng tìm một cái thao nhỏ, hốt bùn đất bỏ vào. Hạ Dịch Dương đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cô. Bùn đất đã quá nát, căn bản không làm gì được, cô gấp đến độ đều sắp khóc, vừa nhấc mắt, gặp tầm mắt của Hạ Dịch Dương. "Em... Em làm vỡ chậu cây rồi." Cô mấp máy môi, vẻ mặt như đứa nhỏ làm sai chuyện. "Thời gian quá lâu, sớm hay muộn cũng hỏng thôi, không sao cả." Anh đổi đôi dép lê, vào phòng tắm lau đi vài giọt mưa trên tóc, rồi xắn tay áo, cầm đồ hốt rác cùng giẻ lau đi tới, ngồi xổm xuống cùng cô cùng nhau thu dọn tàn cục. "Hôm nay không cần đọc bản tin sao?" Diệp Phong theo thói quen cắn môi, ra vẻ lơ đãng hỏi. Hạ Dịch Dương động tác ngừng lại một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục vội vàng quét tước. "Em... thay đổi di động, có thử gọi điện thoại cho anh vài lần, nhưng khả năng anh đang bận việc." "Anh đang ghi hình tiết mục. Được rồi, em đi rửa tay đi, chỗ này để cho anh." Anh nhíu nhíu mày, nhặt lên cây lô hội xanh biếc ném vào thùng rác. "Ngày mai em sẽ đi mua một cái chậu mới." Diệp Phong cảm thấy không hiểu được, đau đớn như bị kim châm vào, một cây lại một cây. "Không cần, anh không có thời gian đùa nghịch thực vật." Diệp Phong không thèm nhắc lại, lẳng lặng qua vài phút sau, xoay người đi toilet, trong gương hé ra khuôn mặt xám trắng vô thần, cô cúi thấp mi mắt. Hạ Dịch Dương thu dọn rất gọn gàng, chỉ chốc lát ban công liền khôi phục sạch sẽ. Bên ngoài, trời tối cái gì cũng nhìn không thấy, mưa to như trút nước. "Dịch Dương, chúng ta nói chuyện đi, được không?" Cô chờ anh vào rửa tay xong trở ra, nói. Hạ Dịch Dương trầm mặc một hồi, "Em muốn nói chuyện gì?" Biểu tình mặc dù bình tĩnh, nhưng giọng điệu đã có vẻ không vui. Diệp Phong xoay mặt sang một bên, "Ngày đó về Thanh Đài, là mẹ em..." "À, cái này anh đã biết." Anh cắt ngang cô. "Anh đều biết sao?" Cô trừng mắt to. Anh mím môi, hơi hơi nâng mi, "Đúng vậy, anh biết em cũng rất bất đắc dĩ, anh không trách em, thời điểm đó, tình huống của em cũng không tốt lắm." Đây dường như không phải đáp án mà cô mong muốn, giọng điệu của cô cũng không khỏi trở nên khô cứng, "Em muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng là..." "Diệp Phong, không cần nói nữa, em làm như thế nào, anh đều có thể thông cảm." Anh lại cắt ngang cô. Cô sửng sốt một lát, nhìn anh giống như ở xa tận chân trời, "Thật sao? Vậy anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?" "Không có." Anh quét mắt nhìn cô một cái, lướt qua cô, đi vào phòng sách, "Buổi tối anh còn một bản thảo phải làm cho xong." Diệp Phong ngây ngốc nhìn bóng dáng thon dài lạnh lùng kia, bất lực nắm lấy vạt áo ngủ, tay cô không ngừng run lên, "Dịch Dương, nói cho em biết chuyện bó hoa hồng kia, đêm khuya anh ở trên giường Kha An Di, kem chống nắng và kem đánh răng tại sao lại ở hộp hoá trang của cô ta, còn có cùng cô ta đi phòng khám... Những cái đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, bên trong ánh mắt lạnh như băng hàn, không nói một lời. "Không cần chơi trò im lặng, nói đi, nói đi!" Chân cô cũng run run theo, "Anh không nói, em sẽ cho là thật đó." Giống như pha quay chậm, anh chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng xoay người. Tim đập có chút hỗn loạn, trong đầu đã không thể nào mà suy nghĩ tốt được, lại là đêm dông tố, lại là im lặng, lại là một màn này, Biên Thành là có nỗi khổ, hơn nữa còn trẻ, mới cố ý đối vớicô như vậy, còn anh đã thành thục, đã là người đàn ông ổn trọng, làm như vậy là vì sao? Một người đàn ông ngay cả lời nói dối cũng không nguyện nói với mi, mi còn trông cậy vào cái gì? Anh ta chẳng qua là đang chờ chính mi thức tỉnh thôi, đây có lẽ là săn sóc cuối cùng của anh ta. Cô không kịp chờ để hỏi anh, bối rối khoát tay áo, "Em đã biết." Kỳ thật, cô đã sớm có dự cảm, vẫn không chịu đi tin tưởng mà thôi. Sáu năm chờ đợi chung quy chỉ là những ảo tưởng tốt đẹp trong tình yêu, thật sự khi ở cùng một chỗ, mới phát hiện thì ra cô cũng không đáng, cô cũng nên hiểu cho anh. Kha An Di nói đúng, con người cần phải thực tế một chút, không thể cứ nằm mơ suốt. Cô cầm lấy chìa khóa, giống như chạy trốn, mở cửa mà đi.
Xem thêm:   


Thế Nào Là Tình Yêu Không ĐauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ