Đã được nửa tháng kể từ khi Haruno và Shirayuki tham gia vào câu lạc bộ. Có thế nói là cuộc sống của họ không bị đảo lộn hoàn toàn: họat động trên lớp, hoạt động clb, đánh nhau với Aoi,..... Nhưng có thể nói rằng từ khi Haruno trở lại trường thì Shirayuki có một công việc không lương: giải đáp mọi thắc mắc của hắn ta. Từ lúc bắt đầu giờ học cho đến khi ra về từ nhà hắn ta.
Một điều khác nữa là Haruno đã thay đổi đôi chút, mặc dù hắn vẫn cọc cằn như vậy nhưng bớt bạo lực hơn, ít nhất là đối với cô, ít to tiếng, bớt chửi thề, thậm chí còn dịu dàng hơn rất nhiều. Có lần hắn còn cùng cô trực nhật và bê đồ giúp cô. Shirayuki nghĩ rằng hắn thực sự muốn trở thành một học sinh bình thường.
Nhưng thời gian mà hắn như thế cũng không dài, cho đến khi một cơn bão kéo đến.
- Được rồi, các em mau về chỗ đi, vì hôm nay không có tiết nên tôi nói nhanh thôi.
Thầy chủ nhiệm bước vào, nhanh chóng yêu cầu học sinh ổn định chỗ ngồi.
Hôm nay là một ngày mưa. Lạnh và ướt là từ dùng để miêu tả cơn mưa này, thậm chí cơn mưa còn kèm theo sấm.
Đối với một người có thể trạng yếu như Akasaka Shirayuki thì cô khó có thể tỉnh táo được trong thời tiết này nên đành lòng gục mặt xuống bàn, mặc kệ chuyện gì đang xảy ra ở trên kia và chìm vào giấc ngủ.
_____________-Con nhóc đó là ai vậy chứ?!
Sau câu nói và tiếng động mạnh phát ra từ chỗ ngồi của mình, Shirayuki tỉnh dậy và nhìn bên cạnh, Haruno đã tới lớp. Cô đã ngủ được bao lâu rồi nhỉ? Mà cũng không quan trọng. Cô nhìn hắn, đôi lông mày đó nhíu lại, hắn đưa ngón tay cái lên miệng mà gặm nhấm cái móng tay mọc dài, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hắn lại ức chế nữa rồi.
- Từ hôm nay cả lớp giúp đỡ bạn nhé.
Tiếng thầy chủ nhiệm đã hướng sự chú ý của cô lên bục giảng. Trên đó ngoài thầy ra còn có một cô gái. Một cô gái với mái tóc trắng ngắn và cặp kính dày, cô ấy có một nụ cười trên môi nhìn xuống dưới lớp. Nhìn có vẻ là như vậy nhưng thật ra ánh mắt đó lại đang hướng về người ngồi cạnh cô kìa, và hắn cũng đang nhìn lại cô gái đó.
"Học sinh mới à?''
Cô nhìn lên bảng và thấy tên của cô học sinh mới.
- Arashi Kira?
- Tên giả đấy.
Hắn lên tiếng.
- Sao cậu biết?
- Biết thế đi.
Hai người họ vẫn hướng sự chú ý lên cô bạn mới kia. Khi thầy chỉ định chỗ ngồi thì Arashi bước xuống lớp. Thay vì đến chỗ ngồi của mình ngay thì cô ta đi tới chỗ của Haruno, nhìn hắn và cười một cách ẩn ý.
- Muốn gì?
Hắn nói, nhướn mày nhìn học sinh mới.
- Đừng quên tôi nhanh thế chứ, Số 1.
Câu nói đó cùng điệu cười khác hẳn so với vài phút trước đã làm Haruno sững người, những kí ức không vui bỗng hiện lên trong đầu hắn, cái thời kì ác mộng đáng nguyền rủa đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cậu Phải Là Của Tôi, Bằng Bất Cứ Giá Nào
SonstigesNecessary ??? Đọc rồi hiểu. Sản phẩm xuất xứ từ chất xám, please ask for permission if you want to reup.