Quay về đời Đường làm lưu manhChương 1: Hôn mê xuyên qua
"Oàng"
Sau một tiếng nổ lớn vang vọng khắp đất trời, gió thổi mạnh có cảm giác làm cho tâm tình thư sướng, một đạo lại một đạo tia chớp theo nhau mà đến, một tiếng lại một tiếng sấm rền vang long trời nở đất, trời đổ mưa ào ào.
Hoàng hôn, trên đường cái, Lục Tiểu Thanh đang chậm rãi đi về hướng nhà của mình, bị nước mưa làm ướt sũng cũng không có vẻ vội vàng hay tức giận, ngược lại có chút tự đắc thản nhiên, nhưng nhìn kỹ thì thì gương mặt đang nhăn nhó vặn vẹo, đã bán đứng vẻ nhàn hạ thoải mái của chủ nhân.
Mưa to làm cho Lục Tiểu Thanh không mở mắt ra được, lời nói hung hăng từ hàm răng phát ra:
"Ông trời chết tiệt, cũng không đợi cho ta về đến nhà hẵng mưa, mẹ nó chứ, Lão Tử mới vừa đi được một nửa đường, cũng đã muộn rồi, không có chỗ nào để mà trú mưa, con mẹ nó, đúng là muốn đối đầu với Lão Tử mà."
Nói lý chính là không cần ngoan ngoãn, kính trọng. Một tia chớp chói mắt vô cùng từ chân trời phá không mà đến, đoàng một tiếng xẹt tia lửa xuống mặt đường. Sau khi tia chớp biến mất, nguyên bản bóng dáng của Lục Tiểu Thanh đang đi ở trên đường cái cũng biến mất.
"Khụ khụ, đây là trò quỷ gì vậy?"
Cả người Lục Tiểu Thanh bốc khói mù mịt, hai tay dùng sức vung từng mảnh khói nhỏ màu đen ở bốn phía. Nhưng càng dùng sức khói lại càng nhiều, ở giữa không khí còn bốc lên từng trận khét lẹt.
Lục Tiểu Thanh hai tay càng quơ, khói lại càng nhiều, không khỏi cả giận nói:
"Các ngươi cũng giống như mưa đến đối nghịch với ta có phải hay không? Ơ, như thế nào đã tạnh mưa rồi."
Chú ý tới không biết từ khi nào thì mưa đã ngừng rơi, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn thấy ánh mặt trời đang ló rạng sau tầng mây, bầu trời thực sáng sủa.
Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
"Rõ ràng đang là buổi tối, như thế nào thái dương lại đã lên cao trên bầu trời?"
Dứt lời, hơi giật mình nhìn bầu trời.
"Cộc cộc."
Một trận tiếng vó ngựa dần dần từ xa vọng tới. Xa xa nghe trong đó có tiếng một người nói:
"Vô Diễm, vẫn là đi Giang Nam ngắm phong cảnh là tốt nhất, so với phong cảnh ở kinh thành quả là đẹp hơn."
Người được gọi là Vô Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, liền coi như là đã trả lời, người nọ cũng không giận, vẫn như trước nhẹ nhàng cười, xem ra tâm tình khá tốt.
Lục Tiểu Thanh đứng sừng sững ở giữa đường, trong đầu nàng dĩ nhiên còn đang ngẩn ngơ, căn bản là không chú ý tới có người đến, còn đang hăng say nghiên cứu, tại sao lại có ánh mặt trời lộ ra?
"Ừm, mùi gì vậy?"
thanh âm lạnh lùng truyền đến, là giọng nói của người tên là Vô Diễm.
"Hình như là mùi khét của vật bị đốt tàn, đi, đi nhìn một cái."
Khi nói chuyện, hai con ngựa liền đã đứng ở trước mặt Lục Tiểu Thanh.
Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc, thanh âm gió thổi qua, thanh âm lá cây rơi trên mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng. Thật lâu sau, một giọng nói không thể nhịn được nữa, nhưng ôn hòa vang lên:
"Xin hỏi cô nương là người nào?" Không có tiếng trả lời, sau khi khụ thêm hai tiếng, vẫn là không có trả lời.
Bên cạnh một giọng nói lạnh như sương sớm của tháng sáu đột nhiên vang lên:
"Chết tiệt, ngươi rốt cuộc là ai?" Thanh âm không lớn, bất quá nghe vào trong lỗ tai của Lục Tiểu Thanh lại tựa như sấm sét nổi lên, làm nàng giật nảy mình, tư thế đều còn không có động liền quay lại quát:
"Muốn người ta bị hù chết à, nói lớn tiếng như vậy làm gì? Ta cũng không phải kẻ điếc."
Dứt lời, hùng hổ ngước đầu nhìn.
Hai người, hai con ngựa trắng, áo dài, tóc dài, ừm, so với ngôi sao điện ảnh trên tivi không khác là mấy. Ừm, đợi chút, chung quanh như thế nào lại là rừng cây???? Trời ạ, không cần phải đùa cợt ta như thế, ta nhưng là người không thích vui đùa nha..., sau khi Lục Tiểu Thanh thấy rõ ràng hoàn cảnh hiện tại, bắt đầu suy nghĩ.
"Ngươi dám nói ta muốn hù chết người, được, được."
Một đạo hơi thở lạnh lùng nháy mắt phóng tới trước người Lục Tiểu Thanh, quay chung quanh toàn thân của nàng. Người bên cạnh kia có vẻ ôn hòa, sau khi vung tay lên mang luồng kình khí kia trở về mới nói:
"Vô Diễm, như thế nào lại ra tay mạnh với một cô nương, nàng...ừm ... ừm...này... cô nương, cô không phải là ... ừm......"
không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, làm Lục Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy hai soái ca đối diện hai má phớt hồng, cùng ánh mắt loạn chiến, Lục Tiểu Thanh theo ánh nhìn của bọn họ, hự, cả người quần áo tả tơi gần như trần truồng, thân mình vừa trắng vừa đen rõ ràng lộ ra bên ngoài, dưới chân chỉ còn một chiếc giầy, giữa kình khí vừa rồi của hai người, trên người còn lại duy nhất là vải dệt cũng hóa thành những mảnh nhỏ màu đen bốn phía tung bay. Ngẩn ngơ nhìn thoáng một đống bụi đen đen bám trên thân mình, nâng chân lên nhìn thấy có mỗi một chiếc giầy, đầu không khỏi càng đau. Lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?" Lập tức nghĩ dùng sức tát chính mình một cái, toàn thân lại đau nhức không dám xuống tay.
Nam tử kia xem ra tính tình có vẻ tốt, ừm một câu chỉ vào con sông nhỏ bên cạnh nói:
"Ở kia có một con sông nhỏ, cô nương...ừm... có thể đến chỗ đó gột rửa."
Lục Tiểu Thanh theo hướng ngón tay chỉ, động tác tiêu sái đến bên bờ sông ngồi xổm xuống, nhìn xuống mặt nước, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi: "Quỷ a...." lập tức ngồi phịch xuống mặt cỏ.
Nam tử tính tình lãnh khốc kia thấy vậy, vung roi ngựa trong tay lên, một roi liền đem Lục Tiểu Thanh ném vào trong dòng sông. Bùm, bùm, Lục Tiểu Thanh uống phải hai ngụm nước, theo từ trong nước đứng lên, nhất thời tỉnh táo không ít, quên mắng chửi người. Cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, dưới mặt nước là vẻ mặt tối đen, tóc rối bù, nhân tiện cuốn vài cái vòng xoăn tít, làm cho chính mình đạt tiêu chuẩn như một nữ tử Châu Phi chính hiệu. Vươn tay sờ sờ mặt, dùng sức nhéo mạnh vào mặt một cái, đau quá. Tiếp theo lại kéo kéo tóc của chính mình, lập tức hai mắt trợn ngược, người bổ nhào về phía sau, rơi xuống nước bùm một tiếng.
Trên bờ, nam tử một thân áo trắng, tính cách ôn hòa nhíu nhíu mày, mở miệng nói:
"Chúng ta có nên đi qua cứu nàng lên hay không?"
Nam tử lạnh lùng mặc quần áo màu tím bên cạnh nói:
"Mặc kệ nàng đi tìm cái chết đi."
Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh hai tay kịch liệt vùng vẫy.
Lục Tiểu Thanh chật vật đứng dậy, không ngừng nói với chính mình: "Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải thật bình tĩnh." Một bên dùng sức xoa xoa mặt đen của mình, nhìn xuống dòng nước lộ ra làn da trắng nõn, nhất thời thở dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
"Thật may, thật may, không có hoàn toàn thay đổi."
Dùng sức nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nói với hai người ở trên bờ:
"Hai người có thể nói cho ta biết nơi này là chỗ nào không?"
Nhìn Lục Tiểu Thanh từ đen biến thành trắng, nam tử áo trắng nhíu mày, như trước ôn hòa nói:
"Nơi này là Giang Nam."
Tử y nam tử bên cạnh dành cho Lục Tiểu Thanh một ánh mắt đầy ý xem thường.
"Giang Nam, Giang Nam, shit, lão đại, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư."
Vẻ mặt như ăn phải phân của Lục Tiểu Thanh, cuối cùng cũng lộ ra một tia hy vọng, nở ra tươi cười xinh đẹp nhất, hít sâu một hơi hỏi:
"Vậy xin hỏi, hiện tại là niên đại nào? Ừm, triều đại? Ừm, nguyên niên (1)? Đều được."
[1]: Nguyên niên là năm đầu tiên của một vị vua mới lên ngôi
Nam tử áo trắng kia hơi hơi ngẩn người, ngạc nhiên nói:
"Cô nương không biết hiện tại là triều đại nào sao?"
Lục Tiểu Thanh mặt nhăn nhó nhưng làm vẻ trấn định nói:
"Ta sống ở nơi rất hẻo lánh cho nên học thức, kiến thức thiển bạc. Hắc hắc, không có nghe nói qua, còn xin hai vị chỉ giáo cho."
Thật may là ngày thường xem tivi cũng khá nhiều, đối thoại của cổ đại, đại khái chính là như thế này.
Nam tử lạnh lùng, vẻ mặt lãnh khốc ném cho nàng một câu: "Trinh Quán năm thứ mười lăm." [2]
"Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trinh Quán năm thứ mười lăm? Trời ạ, ta bất quá mới chỉ mắng người có vài câu, người cũng không cần phải trừng phạt ta như vậy chứ? Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ô, không, không có con nhỏ, người liền như vậy nhẫn tâm đem ta ném đến nơi cổ đại này. Ta không có tức giận đến chết thì thật xin lỗi người đi? Người, người sao nỡ trêu cợt ta như thế a? Phật Tổ Như Lai, quan thế âm bồ tát ơi, ta...ta mặc dù không phải thiện nam tín nữ, nhưng tốt xấu gì khi ta rảnh rỗi cũng nhớ tới mọi người mà thắp hương, không đến mức không có lương tâm như vậy chứ, trời ạ, trời ạ, ục....ục." Nhất thời rất kích động không chống đỡ được thân thể, đặt mông ngồi ở trong nước, lập tức liền uống vài ngụm nước, cũng chặn được sự "Cảm động" của Lục Tiểu Thanh.
[2]: (*Trinh Quán : đời nhà Đường, Thời kỳ Trinh Quán là một thời kỳ "Vua Thánh tôi hiền", là thời kỳ của một Thiên triều cực thịnh với rất nhiều võ tướng có võ công xuất chúng và các văn quan có tài năng kiệt xuất. Đã trăm ngàn năm qua, người ta vẫn tưởng nhớ một giai đoạn lịch sử huy hoàng ấy.)
Tử y nam tử trên bờ lạnh lùng nói:
"Thì ra là một người điên, Thiên Vũ, đi thôi, không cần để ý đến người bị bệnh thần kinh." Dứt lời nắm dây cương quay đầu ngựa, muốn rời đi.
Lục Tiểu Thanh uống phải mấy ngụm nước, nghe thấy hai người ở trên bờ sẽ rời đi, lập tức hoảng hốt, cố gắng đứng lên nói:
"Chờ một chút."
Thấy ánh mắt của hai người nhìn thẳng lại đây, mới phát giác ra mình vẫn là lộ ra trọn vẹn, nhất thời mặt đỏ lên, lại ngồi xổm xuống, bọt nước bắn tung tóe lên mặt.
Nhìn hai người quay đầu lại, Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ:
"Tốt xấu gì mình cũng là một người hiện đại, không cần gặp chuyện như vậy liền hoang mang lo sợ, xuyên qua thì đã sao, chỉ cần không chết sẽ tìm được cách quay về. Hiện tại không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước phải tìm một bộ quần áo mới, những chuyện khác đi từng bước tính từng bước, Lão Tử cũng không tin rằng, tại thời cổ đại này, một người hiện đại như mình còn quậy không nổi nữa."
Dưới dòng sông kia chỉ lộ ra cái đầu ướt sũng nước, a dua cười nói:
"Hai vị soái ca, ừm, công tử, có thể tìm cho ta một bộ quần áo mới được không, một cô gái như ta không thể ăn mặc như thế này được."
Tử y nam tử vẻ mặt hèn mọn nói: "Hiện tại mới biết được điều này sao, vừa rồi như thế nào lại không biết là như thế."
Lục Tiểu Thanh muốn cãi lại, bất quá nghĩ đến mình đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, vì thế giả bộ một bộ dáng vô cùng đáng thương, hướng về phía nam tử áo trắng, trong trí nhớ của nàng là một người tốt, nói:
"Công tử, người xem bộ dáng này của tiểu nữ, hai người có thể nhẫn tâm bỏ tiểu nữ một người ở lại tại vùng hoang vu như thế này sao? Nếu nơi này có sài lang hổ báo thường lui tới, cái mệnh này của tiểu nữ là gián tiếp chết ở trên tay hai vị đó nha...."
Nhìn nam tử áo trắng vẻ mặt hứng thú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh làm bộ một phen lau lệ, kỳ thật là lau nước miếng bắn ở trên mặt, nói tiếp:
"Không từ mà biệt, hiện nay hoàng thượng là Đường Thái Tông, đó là một minh quân, ở dưới sự trị vì của ngài mà vẫn còn có những người bạc tình, thấy chết mà không cứu, aiz..., thật sự là đã bôi nhọ một thế hệ minh quân a...."
Nói xong lại thể hiện bộ dáng than thở. Trong lòng ám muội thở dài một hơi, thật may, tạm dùng oai của Lý Thế Dân vậy.
Nam tử áo trắng kia nghe vậy cười ha ha, tử y nam tử vẻ mặt lãnh khốc bên cạnh kia cũng không khỏi cong cong khóe miệng, nhìn Lục Tiểu Thanh ở trong nước. Nửa ngày, nam tử áo trắng nói:
"Được, được, nói rất đúng, chỉ bằng mấy câu nói đó của cô nương, chúng ta sẽ không thể để cô ở lại nơi này, bằng không đã đem triều đại Trinh Quán thịnh thế này bị bôi nhọ bởi chúng ta rồi, nhưng cũng chỉ có chúng ta là không dám đắc tội lớn với trời thôi."
Dứt lời vừa cười vừa cởi bỏ áo khoác ngoài.
Tử y nam tử ngăn cản nói:
"Quên đi, đệ thân thể không tốt."
Vừa nói vừa đem quần áo chính mình cởi ra, để qua trên cỏ.
Lục Tiểu Thanh âm thầm hưng phấn cười hắc hắc nói:
"Mời xoay người, mời xoay người."
Lãnh khốc Vô Diễm liếc mắt một cái nhìn Lục Tiểu Thanh, bĩu môi nói:
"Không nhận ra xong rồi, còn có cái gì đẹp mặt."
Nói tới nói lui vẫn là xoay người đi.
Lục Tiểu Thanh nhẫn nhịn xúc động mắng chửi người, thầm nghĩ:
"Thù này sớm muộn gì cũng phải đòi lại."
Đứng lên, cũng không biết phải mặc như thế nào, gặp vạt áo quá dài, lại không có gì kéo linh tinh gì đó, nàng chùm ra bên ngoài, vạt áo buộc chặt ở thắt lưng, lộ ra cánh tay cùng đùi, đi chân trần hướng hai người đi đến.
Nghe được tiếng động, hai người trên lưng ngựa nhất tề xoay người lại, nam tử áo trắng vừa thấy kiểu ăn mặc này của Lục Tiểu Thanh, lập tức phì một tiếng cười ra tiếng, mà người gọi là Vô Diễm trên mặt lạnh lùng nhăn lại, hai mắt bốc hỏa tức giận nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vô tội nói:
"Ta không biết nên mặc như thế nào."
Thiên Vũ áo trắng cười càng thêm lớn tiếng, vừa cười vừa nói:
"Vô Diễm, nếu bọn họ biết quần áo của huynh bị người ta phá hỏng như vậy, không hiểu sẽ thể hiện biểu tình gì đây?"
Vô Diễm liền nhảy xuống ngựa, đi hai bước đến trước mặt Lục Tiểu Thanh, âm thanh lạnh lùng nói:
"Nhắm mắt lại."
Lục Tiểu Thanh ngẩn người không biết chàng muốn làm gì, đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lục Tiểu Thanh đang buồn bực không hiểu hắn muốn làm gì, lại muốn chính mình nhắm mắt lại, liền cảm thấy trên người chợt lạnh, tiếp theo cảm giác được có gió lùa vào, nhất thời hí mắt nhìn, chỉ thấy người tên Vô Diễm kia mặt lạnh băng, đang giúp chính mình "Mặc" quần áo, chân tay nhanh nhẹn một lần nữa đem quần áo chính mình mặc cho nàng. Không khỏi trợn to mắt cả giận nói:
"Ngươi nhắm mắt lại đi."
Nói xong lại tiếp tục giúp nàng mặc quần áo.
Vô Diễm mặc tốt lắm, không có lộ ra một chút khe hở, chỉ có cặp chân kia vẫn còn lộ ở bên ngoài, bất quá cũng không có biện pháp, không khỏi trả lời:
"Làm bộ, dáng người có cái gì đẹp mặt đâu cơ chứ, nghĩ ta muốn nhìn sao, ta nhìn còn khinh thường nữa là đằng khác."
Dứt lời xoay người bay lên lưng ngựa.
Lục Tiểu Thanh vừa thấy đã quên tức giận, vẻ mặt bội phục tiêu sái tiến lên đi nói:
"Đây chính là khinh công sao? Hắc hắc, đúng là khinh công tuyệt đỉnh, ôi chao, ta đã được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay Về Thời Đường Làm Lưu Manh
HumorVăn án: Lại là xuyên qua, nhưng cũng không phải là ta nguyện ý xuyên qua? Bản thân không có sở trường gì, mơ hồ xuyên thủng đến Đường triều, cần dựa vào cái gì để kiếm cơm đây?? Nói không chừng chỉ có một từ: hỗn? Không nghĩ tới hỗn đến mức tận cùng...