Chương năm - Đệ nhất hoa khôi (nhị)
Một tràn pháo tay dài vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Duẫn , ngước mặt nhìn lên khán đài, nó nhìn thấy Thái Nghiên đang lả lướt đi tới, thanh âm mềm mại vang lên:
"Kính thưa các khách quan, tuy rằng hi Tịch Lâu chỉ mới khai trương gần đây, nhưng lại nhận được sự trào đón nồng nhiệt của mọi người, thân là lão bản ta không biết nói gì hơn ngoài cách tổ chức lễ hội Hoa khôi này mong muốn đáp trả tấm lòng của mọi người, các cô nương xinh đẹp nhất của Phi Tịch Lâu sẽ lần lượt ra mắt và trình diễn tài năng của mình, chư vị khách quan ở dưới nếu ưng ý vị cô nương nào thì xin mời ra giá, ai trả giá cao nhất thì mỹ nữ sẽ thuộc về người đó".
" Hoan hô, hoan hô, bắt đầu đi a". Một đám nam nhân phía dưới dường như không chịu được nữa liền lên tiếng thúc dục, mong muốn hội thi nhanh chóng bắt đầu. Không hẹn mà gặp cả Lâm Duẫn và Thái Nghiên đều có chung suy nghĩ " đúng là một lũ lợn giống, có nhiêu đó thôi mà chịu cũng không được, để coi ta trị các ngươi thế nào ".
Các mỹ nữ lần lượt xuất hiện trên khán đài, trang sức lộng lẫy, xinh đẹp kiều diễm, ai cũng có nét đẹp riêng không hề thua kém nhau, có người thi hát, có người lại múa, có người lại đàn, đủ mọi hình thức, ở phía dưới không khí thậm chí còn nóng bức hơn ở phía trên những con số lần lượt được đưa ra, ít nhất là cũng là năm ngàn lượng vàng,
Lâm Duẫn khẽ thở dài, bỏ ra năm ngàn lượng vàng để mua một cô nương không bằng đem tiền chia cho ăn mày còn sướng hơn.
Bỗng nhiên, một lục y nữ tủ bước ra, khuôn mặt phấn nộn, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to tròn nhưng không tràn đầy sức sống như Thái Nghiên mà là một đôi mắt ánh lên những cái nhìn u buồn, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào nở nụ cười trầm buồn như ánh trăng vào đêm cô tịch, một vẻ đẹp thoát tục buồn đến thê lương. Nàng khẽ cất tiếng hát :
Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi làm tan vỡ nỗi nhớ nhung của ai
Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi khuôn mặt mờ nhạt trong giấc mơ
Núi Côn Luân, trên giang hồ xa ngàn dặm hoa tàn rồi hoa nở khắp nơi
Than hồng trần, Vận hồng nhan, Thiên thượng nhân gian, Tình như gió thoảng, Tình như sương khói
Một khúc tỳ bà vang vọng ngàn năm, duyên kiếp này tình kiếp sau biển xanh bể dâu
tồn tại ngàn năm
Thanh kiếm năm xưa đã cắt mọi oán hận, đã gợi lại lời hứa của ai...
Thời gian trôi nhanh, tình yêu trắc trở nhớ lại những lời trách móc trước kia...
Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh
Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan
Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt
Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau khó mà chia lìa
Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] Giang Nam Tài Tử , Đệ Nhất Khuynh Thành | YoongX | Chương 11
Ficción históricaNgười đời thường nói muốn đầu thai thì phải qua cầu đại hà uống canh mạnh bà quên đi mọi việc ở kiếp trước mới được đầu thai, nhưng Lâm Duẫn Nhi dù có uống nhưng khi đầu thai vẫn không quên được đoạn ký ức kia, lòng vẫn còn vấn vương về Giang Nam. ...