Chương 13 (Cuối)

1.4K 45 10
                                    

Đêm xuống nhanh ở phủ Khai Phong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang cùng nhau uống rượu tâm sự trên nóc phủ, sau vụ án của Diệp Lam Phong, dù buồn dù thấy day dứt đến đâu nhưng có Triển Chiêu bên cạnh, tất cả dường như không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Đôi mắt hoa đào của Triển Chiêu chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường khiến hắn cau mày, hất hàm nói:

"Đừng vì tuyệt sắc của ta mà đứng hình như thế chứ Miêu nhi"

Triển Chiêu bật cười:

"Thì đã sao, Ngọc Đường, ngươi đã nhớ ra thêm được gì không?"

"Mười phần cũng được tám"

"Vậy cùng cạn li chúc mừng điều đó đi"

"Xú miêu, ngươi tính chuốc ta say à?"

"Nếu ngươi sợ, có thể không uống"

Bạch Ngọc Đường quay sang Triển Chiêu cười đắc chí:

"Thối miêu, Bạch gia ta không sợ ngươi đâu, cạn thì cạn"

Nói vừa hết câu, hắn uống cái ực cạn hết chén, Triển Chiêu lắc đầu ngán ngẩm rồi cũng cạn hết chén của mình.

"Này Miêu nhi, ta không nhớ nhiều về quá khứ, hay là thây kệ đi, nghĩ đến tương lai, ngươi đừng bắt ta nhớ lại, mỗi lần như thế đầu ta đau lắm"

"Con chuột hôi hám nhà ngươi, cái gì cũng nói được"

"Thật mà"

Triển Chiêu thở dài, đưa tay cáu hai má Bạch Ngọc Đường, nói:

"Ngươi có biết vì ngươi mà ta đã lo lắng không ít hay không hả"

Bạch Ngọc Đường nhe răng, giở giọng nịnh bợ:

"Này Miêu nhi, cái đó ta đâu muốn đâu, ngươi cũng phải hiểu cho ta chứ"

Triển Chiêu lườm hắn một cái rồi quay lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chợt từ đâu bay tới một mũi tên cắm phập vào nóc phủ gần chân y, Triển Chiêu hét lên:

"Có thích khách"

Lập tức cả Cự Khuyết lẫn Họa Ảnh đều được rút ra sẵn sàng nghênh chiến. Thêm hai ba mũi tên xuất hiện, một đám hắc y nhân bay ra, kẻ chém người đâm, một khung cảnh lãng mạn nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Trận mưa tên nhất loạt cùng nhắm đến hai người họ, những tên hắc y nhân bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng khuất phục, bọn Trương Triệu Vương Mã cùng lao ra nghênh chiến quyết bắt cho được tên cầm đầu, Bạch Ngọc Đường dùng Họa Ảnh gạt đi một mũi tên đang lao đến, y lại nghe thấy tiếng vút trượt qua tai, nhắm đến vai của Triển Chiêu sau lưng hắn, không kịp suy nghĩ, y lập tức lao ra đỡ ngay đường bay của tên, thanh Họa Ảnh không kịp đưa lên, mũi tên xuyên qua ngực hắn, găm thẳng vào tim Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chỉ nghe thấy một tiếng "Hự!" khe khẽ, quay sang thì thấy tình thế nguy cấp, dù muốn đến bên Bạch Ngọc Đường nhưng y còn vướng hai tên hắc y nhân, "Vút" lại thêm một mũi tên cắm ngay lưng Bạch Ngọc Đường, "vút" mũi thứ ba, Bạch Ngọc Đường gục xuống, thanh Họa Ảnh rơi khỏi tay hắn, đột nhiên kí ức như dòng nước sông vỡ đê, ào ạt tuông ra, hắn nhớ từng khoảnh khắc hắn bên Miêu nhi của hắn, nhớ những lúc hắn ghẹo điên con mèo ấy, cả những lúc làm nũng y, rồi còn những lúc y bị thương, hắn đã lo sốt vó cả lên, rồi cả những lúc hai người ngọt ngào ái ân bên nhau, còn cả những lúc hờn giận, những lần y bị trúng độc có khi còn quay sang muốn giết chết hắn nhưng hắn vẫn luôn bên cạnh tận tình chăm sóc y, rồi...

[THỬ MIÊU] LÃNG QUÊN (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ