CHƯƠNG 6 - CHƯƠNG 10

1.1K 21 4
                                    

CHƯƠNG 6

Ngồi trước mặt là Ngọc Phiêu Phiêu thiên kiều bách mị , ôm tỳ bà che nửa mặt ngọc, hát khúc "Trường tương tư" du dương trầm bổng. Giọng hát len vào tai, nhập vào tâm, thiên hồi bách chuyển , thứ tửu dịch trước mắt ánh lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, má đào như họa, nét cười như hoa, đây là Ngọc Phiêu Phiêu. Nâng ly thưởng rượu, chất lỏng trong suốt khe khẽ lay động, gương mặt Ngọc Phiêu Phiêu dần dần bị che khuất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gò má, đôi môi hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh. Thôi Minh Húc ngưỡng cổ uống hết, nửa ngẩng đầu, đôi mắt uống đến đỏ bừng.

Hắn đã ngồi ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu hai ngày rồi, cũng uống hết hai ngày rượu. Rượu vào lòng sầu chỉ muốn say, nhưng càng uống thì đầu càng đau muốn nứt ra, phiền càng thêm phiền.

Nửa đêm hôm đó phất áo ra đi, đến nay đã tròn hai ngày, chẳng biết tên ngốc kia có bận rộn không hay là vẫn cứ lúi húi chép cái thứ "Đế sách" gì đó? Không biết khi thượng triều có phải là bộ dạng cúi đầu khom lưng như ông cụ non không? Có còn đêm hôm chỉ mặc trung y phong phanh lén chạy vào nhà bếp trộm khoai môn không? Có nói sai cái gì hay làm sai chuyện gì không? Quan trường như chiến trường, gần vua như gần cọp, y có sơ suất chỗ nào không? Ai sẽ nhắc nhở y, ai sẽ chỉ bảo y, ai sẽ chăm sóc y? Tề Gia, ngốc tử, có khi nào bị đẩy tới ngọ môn chém đầu rồi không? Sao một chút tin tức cũng không có, sao cả một lời một tin cũng không ai đến báo?

Nghĩ đi nghĩ lại thì quản gia, nha hoàn trong Tề phủ hầu hạ rất chu đáo. Mỗi lần xuất môn không có Vu Giản Chi bầu bạn thì cũng có hoàng đế cải trang, còn có hằng hà sa số người mà y gọi là "người tốt" đối xử "tốt" với y, làm gì đến lượt Thôi Minh Húc hắn hao tâm nữa chứ? Lại nói, tên ngốc tử kia có gì hay? Tài năng gì cũng không xong, kiến thức gì cũng không có, cả ngày có thể không gặp tai ương bệnh tật, tản bộ mà không vấp ngã một cách kì lạ đã là cảm tạ trời đất lắm rồi, người như vậy, không đáng tí nào. Quan tâm y làm gì?

Thế nhưng... Thế nhưng... Vẫn cứ phiền!

"Ai da, vị đại gia này nha, người có khỏe không? Sao lâu quá không ghé vào? Có nhớ Hương Hương nhà ta muốn chết không?... Ô kìa, đây chẳng phải Hoàng lão gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Lần trước Liên Liên nhà ta hầu hạ ngài có hài lòng không? Lần này vẫn là nàng à?... A ha ha ha ha... Nào dám, nào dám..."

Xuân Phong ma ma dưới lầu cười vang đến chín tầng mây, nóc nhà cũng sắp nứt tới nơi. Mấy tháng không gặp, âm thanh huyên náo của bà ta vẫn như xưa. Bên tai nghe tiếng bước chân cộp cộp, tiếng cười gần hơn, một đoàn châu báu ngọc ngà tiến tới trước mặt, ma âm đâm thẳng vào tai: "Úi chà, nhìn kìa, ta vội quá đâm ra hồ đồ rồi, Thôi công tử à. Ngài uống đến thỏa mãn rồi chứ? Phiêu Phiêu nhà chúng ta đã chờ ngài mấy tháng rồi đấy. Qua vài ngày nữa sẽ đến Thi hội nhỉ? Học vấn của Thôi công tử nhất định là kiệt xuất thiên hạ, ngài mà không đỗ trạng nguyên thì ai có thể, Phiêu Phiêu nhà chúng ta nếu được theo ngài thì đó chính là phúc khí nàng tu từ mấy kiếp, về sau cũng xin đừng quên Xuân Phong Đắc Ý Lâu của ta nhé."

Rốt cuộc nửa câu nói sau mới là trọng điểm, hắn nhìn cái miệng rộng như cái bồn máu của bà mau mắn sát đến bên tai. Trước đó chả biết ai đã đập bàn đến rung trời bắt hắn tính tiền đuổi đi à nha. Hai ngày trước, bộ mặt của Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu chường tới gặp hắn thấy khuôn mặt giả bộ không có chuyện lạ gì của bà đã cười đến run rẩy cả người.

[Đam mỹ] VI THẦN - Công Tử Hoan HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ