Light In August - William Faulkner (Part 6)

49 0 0
                                    

"Tôi không làm chuyện đó vào thời giờ tôi phải làm việc cho ông."

"Tất nhiên rồi. Tao làm sao cản mày được. Tao chỉ chán ghét thấy mày làm vậy thôi. Một thằng nhóc cả đời chưa từng thấy trọn một đô-la. Thị xã này thì đầy kẻ rủng rỉnh tiền bạc, họ sẽ đối xử với mày đàng hoàng lắm đó."

"Chắc là tôi thích ảnh. Có lẽ ông đã không nghĩ tới điều này."

Hắn nhìn nàng, nhìn cái đỉnh đầu bất động và cúi xuống của nàng trong khi nàng vẫn ngồi trên giường, hai bàn tay đặt trên đùi. Hắn tựa người vào cái tủ thấp, hút thuốc. Hắn nói, "Mame!". Sau một lát, hắn lập lại, "Mame! Vào đây coi." Các bức tường thì mỏng. Sau một lát, một mụ đàn bà tóc vàng to con đủng đỉnh đến gần trong hành lang. Cả hai người đều nghe thấy mụ. Mụ đi vào. "Nghe cái này nè," tên đàn ông nói. "Con nhỏ này nói nó thích cái thằng đó nhất. Chàng Romeo của nàng Juliet[58] đó. Ông nội ơi!"

Mụ đàn bà tóc vàng nhìn cái đỉnh đầu tóc nâu của cô bồi bàn. "Ông tính sao đây?"

"Không tính gì hết. Tốt thôi mà. Xin quý vị nghe đây, tôi, Max Confrey, xin giới thiệu cô Bobbie Allen, người bạn tình của tuổi trẻ."

"Ra ngoài đi cho tôi nhờ," mụ đàn bà nói.

"Được thôi. Tôi chỉ mang đến cho nó năm xen tiền lẻ." Hắn đi ra. Cô bồi bàn vẫn ngồi yên. Mụ đàn bà tóc vàng đến tựa người vào cái tủ thấp, nhìn cái đầu cúi xuống của nàng.

"Hắn có bao giờ trả tiền mày không?" mụ nói.

Cô bồi bàn vẫn ngồi yên. "Có chớ. Ảnh có trả tiền tôi."

Mụ đàn bà tóc vàng nhìn nàng, tựa người vào cái tủ thấp như Max đã làm trước đó. "Đi cả một quãng đường từ Memphis xuống tận đây. Mang cái đó suốt từ Memphis tới đây để phung phí nó."

Cô bồi bàn vẫn ngồi yên. "Tôi có làm hại gì đến Max đâu."

Mụ đàn bà tóc vàng nhìn cái đầu cúi xuống của người kia. Rồi mụ quay lưng đi ra cửa. "Coi chừng đừng làm hại đến Max," mụ nói. "Chuyện này không kéo dài mãi đâu. Những thị xã nhỏ này không tha thứ chuyện này lâu đâu. Tao biết quá mà. Tao từ đó chui ra mà, từ một thị xã nhỏ đó."

Ngồi trên giường, cầm trong tay hộp kẹo rẻ tiền, lòe loẹt, nàng ngồi như nàng đã ngồi trước đó khi mụ đàn bà tóc vàng nói chuyện với nàng. Nhưng bây giờ là Joe, đứng tựa người vào cái tủ thấp và nhìn nàng. Nàng bắt đầu cười. Nàng cười, cầm hộp kẹo lòe loẹt trong hai bàn tay có những khớp ngón tay to tướng. Joe nhìn nàng. Nó nhìn nàng đứng lên, đi ngang qua nó, mặt cúi gằm. Nàng ra khỏi cửa và gọi Max bằng tên. Joe chưa hề gặp Max trước đó, ngoại trừ ở tiệm ăn, mũ trên đầu và tấm tạp dề dơ dáy trên người. Khi đi vào, Max lại không hút thuốc. Hắn đưa tay ra. "Khỏe không anh Romeo?" hắn nói.

Joe hầu như không nhận ra người mà nó đang bắt tay. "Tui tên là Joe McEachern," nó nói. Mụ đàn bà tóc vàng giờ cũng đi vào. Đây cũng là lần đầu tiên nó gặp mụ ở ngoài tiệm ăn. Nó thấy mụ bước vào, nhìn mụ, nhìn cô bồi bàn mở hộp kẹo. Nàng đưa nó ra.

"Joe mang tới cho tôi đó," nàng nói.

Mụ đàn bà liếc nhìn hộp kẹo, chỉ một lần. Mụ thậm chí không cử động bàn tay. "Cám ơn," mụ nói. Tên đàn ông cũng liếc nhìn hộp kẹo, bàn tay không cử động.

NẮNG THÁNG TÁM - WILLIAM FAULKNERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ