-Chương 3-

1.3K 104 1
                                    

Chiều thứ 7, Biện Bạch Hiền quyết định đóng cửa quán sớm, đến trường đón Tiểu Hàm về.

Biện Bạch Hiền dắt Tiểu Hàm từ cổng trường ra, cười hỏi tối nay bé muốn ăn gì.

-Con muốn ăn cơm gà, được không ạ?_Tiểu Hàm ngoẹo đầu nhìn cậu.

-Được!

Tiểu Hàm một tay nắm lấy quai cặp, tay còn lại cầm lấy ngón trỏ của Bạch Hiền, hai chân ngắn cũn nhảy chân sáo ra cổng trường, đột nhiên dừng phắt lại, Bạch Hiền khó hiểu nhìn bé.

-Sao vậy?

Hai mắt bé đột nhiên sáng rực lên, niềm vui đột ngột dâng lên nơi đáy mắt. Tiểu Hàm há miệng, vui vẻ chỉ tay ra một hướng.

-Ba kìa!

Biện Bạch Hiền sững người. Cậu vốn nghĩ người kia sẽ không xuất hiện nữa, lúc này lại đang đứng ngay trước mặt. Lúc này Tiểu Hàm đã bỏ cậu lại, chạy ùa vào lòng người đàn ông đang bước về phía này, ôm cổ anh líu ríu.

-Ba, ba về rồi!

Phác Xán Liệt bế bé lên, hôn chụt một cái lên má bé.

-Ừ, Tiểu Hàm có nhớ ba không?

-Có, nhớ nhiều lắm! Sao ba đi công tác lâu vậy?

-Công tác à..._Phác Xán Liệt có thâm ý liếc mắt nhìn cậu một cái, Bạch Hiền xấu hổ cười khan một tiếng, quay mặt đi_Ừ, công việc lần này hơi nhiều nên ba đi có hơi lâu.

Miệng Tiểu Hàm đột nhiên mếu thành một đường, hai mắt bắt đầu đỏ lên, bắt đầu hưng hức hưng hức mà khóc.

Cả Xán Liệt và Bạch Hiền đều hốt hoảng dỗ bé.

-Bé con, con làm sao vậy?

-Ba đi lâu như vậy cũng không nói cho Tiểu Hàm biết, cả cha và Tiểu Hàm đều đợi ba thiệt là lâu.

Xán Liệt lấy tay lau đi nước mắt trên má bé, thấp giọng dỗ dành.

-Ba xin lỗi mà, lần này ba xong việc rồi, sẽ không đi nữa. Bây giờ ba đưa Tiểu Hàm đi ăn nhé?

Tiểu Hàm hít mũi một cái, gật đầu.

Nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của bé, Biện Bạch Hiền không đành lòng từ chối, đành phải gật đầu, lên xe.

Sau bữa tối, Phác Xán Liệt đưa hai người về, Tiểu Hàm cầm tay Bạch Hiền, quay đầu nhìn anh.

-Sao ba không về nhà?

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Bạch Hiền, rồi mới cúi xuống mỉm cười nhìn bé.

-Ba vừa mới mắc một lỗi rất nặng nên cha con không cho ba vừa cửa, ba cũng không biết làm sao a.

Tiểu Hàm nghe xong thì quay đầu, hai mắt tròn xoe nhìn cậu.

-Cha ơi, cha đừng giận ba nữa!

Biện Bạch Hiền vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng biết nói gì, chỉ đứng yên một chỗ.

Phác Xán Liệt lúc này mới cúi đầu dỗ bé.

-Lần này ba sai thật sự rất nặng, ba phải ra ngoài tự kiểm điểm bản thân một thời gian, bao giờ cha con tha lỗi ba sẽ về nhà.

-Vậy ba sẽ không ngủ với Tiểu Hàm được sao?

Nhìn vẻ mặt sắp khóc của bé, lại nhanh chóng nói thêm.

-Lần này ba sẽ không đi lâu như lần trước nữa. Hơn nữa buổi sáng và buổi chiều ba có thể gặp con, đưa con đi chơi a.

Quả nhiên trẻ con vô cùng dễ dụ, Tiểu Hàm sụt sịt một lúc lại cười tươi, giơ ngón út lên.

-Vậy, ngoéo tay!

[Chanbaek/Gương vỡ lại lành] Those years... (Những năm tháng ấy)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ