Chương 4

10.1K 171 3
                                    


"Hạo Thiên, cậu dẫn người ở trong bang đi hỏi thăm tin tức, đặc biệt phải chú ý mấy "con chuột cống"
"A Minh, cậu dẫn người đến những nơi cô ấy thường hay đến, tìm thử xem."
"A Hạo, cậu giúp tôi thăm dò tin tức từ người nhà cho đến bạn bè của cô ấy."
Người đàn ông bình tĩnh điều động thủ hạ, vẻ mặt thủy chung không đổi, khiến người khác không nhìn ra chút manh mối, nhưng hai nắm tay vo lại hình quả đấm đang run rẩy để lộ tất cả, đợi người của hắn nhận lệnh rời đi, hắn mệt mỏi ngã xuống ghế.
Bảo Nhi, em đang ở đâu? Trong nhà điện thoại không ai nghe, điện thoại di động cũng không có người nhận, hôm nay không đến trường đi học, rốt cuộc em đã chạy đi đâu?
Nghìn vạn lần, em không được xảy ra chuyện không may, nếu người nào dám cả gan làm em bị thương, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta hối hận vì đã sinh ra trên đời này! Mắt lam nổi lên tơ máu đỏ, giống như con sư tử điên cuồng vồ bắt con mồi, sau đó cắn chết con mồi tha đi.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa dày bị đẩy ra - -
"Lão đại, các bang phái cũng nghe ngóng, không có động tĩnh gì, tôi đã để cho bọn họ tiếp tục giám sát, có tin tức gì sẽ lập tức báo lại."
"Tôi ở bên kia cũng thế, tất cả những nơi cô ấy thường đi, các huynh đệ cũng hỏi qua, không có manh mối gì."
"Tôi điều tra được, bố và anh trai cô ấy đều ở công ty làm thêm giờ, mẹ thì sang nhà hàng xóm đánh bài, hình như không có gì bất thường."
"Ách. . . . . . Ngạn Hiên, có thể cậu khẩn trương thái quá rồi không, điện thoại nhà cô ấy và điện thoại di động vẫn không có ai nghe sao?"
Người đàn ông thất vọng gật đầu, từ đầu đến bây giờ điện thoại vẫn gọi không ngừng lại, "Đi thôi, đến nhà cô ấy nhìn một chút, chung quy lại là Bỉ Kiền ngồi ở đây chờ tin tức là được."
Đinh đinh - -, tiếng chuông cửa inh tai không ngừng vang lên, nhưng bên trong nhà vẫn không có chút động tĩnh, người đàn ông một lần nữa cầm điện thoại di động lên, tiếp tục ấn mã số điện thoại quen thuộc, nhưng máy vẫn thông mà không có ai nghe, Bảo Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
"Ngạn Hiên, cậu vừa gọi số di động sao?" Khóe mắt Nghiêm Hạo thoáng qua tia sáng khác thường.
"Thì thế nào? . . . . . ." Dường như ý thức được điều gì, ngay sau đó Kỷ Ngạn Hiên đem lỗ tai ghé vào ván cửa, tay không dấu vết gẩy chốt cửa lên, bên tai mơ hồ vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Hắn xoay người lại, cùng Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn nhau, hơi gật đầu, bàn tay phất nhẹ, chỉ thấy sau đó mười mấy bóng đen với tốc độ nhanh như chớp tiến vào trong nhà.
Tiếp đó, cửa chính từ bên trong bị mở ra, quả nhiên, điện thoại đẹp đẽ đang nằm trên ghế sofa reo.
"Thiếu chủ, chúng tôi đã khám xét, tất cả các phòng đều không có người, chỉ trừ một phòng đang khóa cửa, có muốn. . . . . ."
"Đi lên xem một chút!" Kỷ Ngạn Hiên bước nhanh lên lầu, "Chính là chỗ này sao?" Thân thể thoáng lùi về phía sau ra hiệu, một bóng đen chui lên trước, ngồi xổm xuống, gảy cửa mấy cái, rắc rắc! Cửa mở ra.
Bức tường màu vàng nhạt có chút lộn xộn, con dấu nhỏ màu lam nhạt, trên trần nhà điểm xuyết rất nhiều đèn nhỏ màu lam đậm, búp bê len đáng yêu nằm rải rác khắp nơi, còn có không ít manga, tiểu thuyết chồng chất bên giường, trên giường là một người đang nằm, chăn bọc kín đến mức gió không thổi vào được, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, đang đắm chìm trong mộng đẹp, không ý thức được mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối.
Bộ mặt bất đắc dĩ của hắn đi đến bên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu say ngủ, trong đầu ngủ vị khó nói, Haiz! Cái vật nhỏ đày đọa người này.
Đang ngủ say, hình như nhận thấy được điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, thân thể cũng không an phận ngọa nguậy, ngón cái vẫn nhét trong miệng, không tự chủ được mút.
Kỷ Ngạn Hiên không ngừng xuống cái chăn, bỗng chốc con ngươi trợn tròn - -
Cô, cô không phải là. . . . . . Quay đầu lại nhìn đám người đang xem hăng hái chờ xem trò vui, nói: "Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, đóng cửa!"
Cho đến cửa phòng đóng lại trước mắt, hắn mới từ từ quay đầu lại, chậm rãi nhấc cái chăn lên, than thể không có gì che đậy lộ ra trước mắt, da thịt trắng nõn - mềm mại, bộ dạng ấy thật mê hoặc lòng người.
Trong nháy mắt, mắt lam trở nên thâm trầm, cảm thấy cổ họng khô khốc, ngực buồn bực khó chịu, một đốm lửa hừng hực thiêu đốt cơ thể hắn, lửa càng lúc càng lớn, thiêu cháy rụi lý trí của hắn, dục vọng rục rịch ngóc đầu dậy, không cách nào kiềm chế. . . . . .
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy trong ngực Bảo Nhi ôm một con gấu nhỏ, oh ~ ~ hắn ghen tỵ với con gấu Tiểu Hùng màu vàng kia, hắn cũng rất muốn được Bảo Nhi ôm chặt như vậy, cảm giác tiếp xúc với da thịt mềm nhẵn tinh tế. . . . . . Trời ạ! Rất nhanh hắn sẽ biến thành dã thú mất thôi!
Hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng khi nhìn cô bình thản tiếp tục mộng đẹp, mà mình lại phải chịu ngọn lửa đau khổ này, làm cho lòng hắn làm sao có thể cân bằng lại được đây? !
Hắn tức tối rút Đại Hùng trong ngực Bảo Nhi ra, hung hăng ném vào góc tường, thân thể cao to đè lên thân thể mềm mại, chậm rãi rút ngón cái từ trong miệng cô ra, ngậm vào trong miệng mình, gặm cắn nhẹ để trừng phạt, hài lòng khi nhìn cơ thể phía dưới không nhịn được khẽ run.
Khóe miệng nở nụ cười tà ác, cúi đầu, gương mặt tuấn tú vùi vào cổ cô cọ xát, ngửi hương thơm thanh nhã mê của người phía dưới, dùng sức mút cần cổ của cô, in dấu ấn đặc biệt của hắn lên đó.
Nhìn người phía dưới không chịu nổi quấy nhiễu, lần nữa nhíu mày, định bụng kiên trì cố gắng, nhưng không thể đánh thức cô dậy.
Lửa nóng, môi lưỡi một đường đi xuống, từ cái cổ mê người đến vai trắng noãn, rồi đến bộ ngực đầy đặn, không ngừng trêu chọc trên người cô, đến mức thành một mảnh nóng rực làm người ta khó nhịn . . . . . .
Oh ~ ~ cô cảm nhận được áp lực xa lạ đang đè lên người khiến cô hít thở khó khăn, trong cơ thể cô có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng quá, rất nhột, cô cảm thấy cả người ngứa ngáy, trực giác muốn đưa tay ra đẩy cái làm cho cô có cảm giác khó chịu, nhưng cô đẩy thấ nào cũng không thể đẩy ra cổ áp lực kia, tất cả cảm giác ấy rất chân thật, tuyệt không giống như đang nằm mơ. . . . . .
Nàng mê muội mà mở mí mắt nặng trĩu ra, không hề báo trước mà đối mắt với một đôi mắt lam thâm thúy, "Ưmh? ?" Cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ phát ra thanh âm mềm mại thì thầm.
"Rốt cuộc đã tỉnh? Cái vật nhỏ đày đọa người này!" Hắn cúi đầu, dùng răng gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng bỏng khẽ liếm lấy bờ môi cô, đôi môi cô không nhịn được mà run rẩy, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.
Hắn dụ dụ dỗ cô cạy mở hàm răng trắng noãn, đầu lưỡi thuận thế chui vào trong miệng cô mút lấy chất ngọt, ở trong miệng cô khuấy động, cùng quấn quít, dây dưa với nhau, cho đến khi cô không chịu nổi cảm giác ngọt ngào này hành hạ nữa. . . . . .
Hô, hô, hô. . . . . . Thở hổn hển! Thở hổn hển! Môi anh đào hô hấp từng ngụm từng ngụm, ngực phập phồng lên xuống.
Hắn ồ ồ thở gấp, nhìn cô vì kích tình mà mê hoặc lòng người, mặt đỏ hồng, miệng anh đào nhỏ nhắn vì bị hắn hôn vừa đỏ vừa sưng, da thịt trên người hồng mê người, trong nháy mắt một dòng điện xuyên qua toàn thân, tất cả tế bào cũng nhao nhao muốn. . . . . .
"Ưmh! Con mắt của anh sao lại đổi mà, như có con khỉ đang nhảy nhót vậy!" Bỗng nhiên, Bảo Nhi kích động báo cho hắn phát hiện này.
"Bảo Nhi! Đó là bởi vì anh muốn em." Giọng nói trầm thấp mà khàn đục.
"À? Anh. . . . . ." Cô đỏ bừng cả mặt.
"Đừng sợ. . . . . . Tiểu Bảo Nhi của anh . . . . . ." Hắn hiện tại chỉ muốn cùng cô cuốn vào vòng xoáy dục vọng, xem cảm giác kỳ diệu đó, không thể tin được đến mức nào . . . . . .
Ục ục - -! Bỗng chốc, hắn dừng lại tất cả động tác, thanh âm gì? Dường như là muốn cho hắn nghe rõ ràng hơn, ục ục - - ục ục "Bảo Nhi, bụng em kêu sao?"
"Ừ! Từ tối hôm qua đến bây giờ, em chưa ăn cái gì, cho nên. . . . . ." Cô xấu hổ đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực của hắn.
Ông trời! Bảo Nhi của hắn thật đúng là không bảo được! Nếu là thường ngày, thì hắn nhất định sẽ cười to, nhưng hiện tại hắn cũng không cười nổi.
Hắn nhắm mắt lại, kịch liệt thở hổn hển, cắn răng chịu đựng cái loại đau tam liệt phế này, hồi lâu, hắn lật người xuống giường, ngữ điệu kỳ quái, "Bảo Nhi, em đi mặc quần áo vào, anh tắm xong, lập tức sẽ dẫn em đi ăn cái gì đó!"
"Ừhm, anh tốt nhất, hiện tại em rất, rất đói đó!"
"Em đừng có dung thanh âm mê người như thế nói chuyện với anh, nếu không em đừng nghĩ đến chuyện đi ăn cơm." Hắn cũng thật đói, thật đói đó! Nhịn them chút nữa, hắn sớm muộn cũng hỏng đấy! Ông trời, hiện tại, hắn rất muốn khóc đó!
Cô xấu hổ cúi đầu, le lưỡi một cái, người ta thật sự rất đói mà! Đổi quần áo xong, vừa mở ra cửa - -
Oa! Tại sao trên hành lang lại đông người như vậy? !
"Ah? Đại tẩu, tại sao chị đi ra nhanh như vậy? Lão đại ăn chị chưa?"
"Đúng vậy, Đúng vậy, lão đại không thể nào không ăn miếng thịt béo bở chứ?"
"Không đúng, trên cổ của chị ấy rõ ràng có dấu ấn, lão đại sẽ không kém như vậy chứ? !"
"Lão đại của chúng ta "miệng cọp gan thỏ" sao? Hình như không giống?"
"Như đã nói, đại tẩu - chị ấy ngủ nên lão đại phải kiên trì đó!"
Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười mập mờ, ở một bên thảo luận ríu ra ríu rít, không chút nào bận tâm đến người trong cuộc - Lăng Bảo Nhi, từ cổ đến mặt đỏ bừng lên.
"Đủ rồi!" Một đạo âm u ám, quát trách móc từ sau lưng Bảo Nhi vang lên, nhất thời không khí lạnh đến cực điểm, bốn phía toát ra khí lạnh kinh người, làm cho người khác có cảm giác muốn chạy trốn. . . . . .
"Tối hôm nay, toàn bộ các ngươi lăn đến đạo trường chờ tôi!" Ầm! Lời của hắn giống như sấm giữa trời quang, khiến cả đám người nổ tung.
"Oa! Không cần!"
"Lão đại tha mạng!"
"Thiếu chủ tha mạng!"
Kỷ Ngạn Hiên đưa bàn tay kéo Bảo Nhi vào trong ngực, bước xuống lầu, không them để ý đám người gào khóc sau lưng. . . . . .
Lại muốn đánh? ! Cảnh Hạo Thiên và Lục Minh quay đầu, liếc nhìn đám người đông nghịt kia, lộ ra vẻ mặt may mắn, cũng may, lúc này tương đối nhiều người, cũng không giống như lần trước, bị đánh đến thảm hại như vậy!
Nhưng, chỗ rẽ cầu thang truyền tới tiếng gầm nhẹ, lần nữa mang bọn họ xuống địa ngục, "Hạo Thiên, A Minh, tối nay hai người - các cậu căng da ra cho tôi đánh!"
Oa! Có lầm hay không? Hai khuôn mặt tuấn tú đồng thời suy sụp, "Tại sao mỗi lần đều là chúng tôi chứ?"
"Dục vọng đàn ông chưa được thỏa mãn không nên chọc vào, lần trước các cậu còn chưa được dạy dỗ, bây giờ để cho cậu ta phát tiết một chút đi!" Gương mặt dịu dàng của Nghiêm Hạo chậm rãi nâng lên nụ cười tà mị, ném lại một câu, sau đó rời đi.
Từng bóng đen mang theo ánh mắt đồng tình bắt đầu tản ra, chỉ còn lại hai người hối hận không thôi, đứng đó vỗ ngực liên tục. . . . . .
"Bảo Nhi, ăn từ từ thôi! Cẩn thận nghẹn !" Hắn cưng chiều nhìn hai má cô bị nhồi đầy thức ăn, trông bộ dáng đó rất đáng yêu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên khóe miệng cô, thay cô lau nước sốt dính trên môi.
"Nhìn em ăn vui vẻ như vậy, anh cũng rất muốn ăn!" Chỉ qua, thức ăn là em mà thôi, nhưng những lời này hắn không nói ra, sợ dọa người đẹp sợ.
"Ờ! Vậy. . . . . . Vậy anh cũng ăn đi á!" Thật là ngốc nghếch, rõ ràng gọi hai phần đồ ăn, phần của hắn lại không ăn ngay cả động cũng không có động vào, mà chỉ ngồi bên cạnh uống rượu. Muốn ăn thì ăn đi nhé, thật đúng là đầu heo! Làm hại cô đang ăn thức ăn ngon trước mặt, còn không được chuyên tâm ăn, mà lại phải nhắc nhở hắn!
"Đây là em nói đó!" Mắt lam thoáng qua một tia sáng, bàn tay đặt lên cô, bỗng chốc lòng bàn tay vừa chuyển một cái, môi Bảo Nhi mới vừa chạm vào miếng thịt bò bít tết, mà miếng thịt bò bít tết cắt rất đẹp mắt, cũng đã rơi vào trong bụng người khác. "Ừ! Quả nhiên thịt rất tươi ngon, thuần túy vừa miệng!"
"A - -! Cường đạo!" Bởi vì tức giận mà Bảo Nhi hét to, mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm, trong giọng nói rõ ràng đang lên án. Trong đĩa của hắn không phải còn một đống lớn sao, lại còn tới ăn trộm của cô. Không phân biệt tốt xấu!
Cô tức tối - phẫn nộ vì sự bất công, cầm nĩa lên tấn công về phía đĩa thịt bò bít tết của hắn, hắn tao nhã giơ ly rượu đỏ đế cao lên nhấp một ngụm, nhàn nhã thưởng thức cảnh cô ra sức lấy thịt bò bít tết mang về đĩa của mình, khóe môi hiện lên nụ cười tủm tỉm mê người.
Cô đắc ý cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết mới lấy được, chẳng qua là, khi cô sắp đưa miếng thịt bò bít tết mỹ vị vào trong miệng, thì lại bị hắn gây án một lần nữa.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?" Cách mạng liên tục bị thất bại, cô chống lại bằng cách ném nĩa xuống đồ ăn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, phẫn nộ vì bất công nhìn chằm chằm kẻ cướp.
"Ha ha - -, cũng giống em, ăn cơm á!" Trong mắt của hắn lộ ra vẻ "Em rất đần!" , khóe miệng cười mờ ám, giương lên giống như đáng ăn đòn, cố ý trêu tức người đẹp.
Phút chốc, sắc mặt hắn bến đổi, ánh mắt sắc lạnh như băng giữa hai lông mày tỏa ra, "Bảo Nhi, em từ từ ăn ở đây, chớ đi đâu, anh lập tức quay lại ngay!"
Lăng Bảo Nhi vui vẻ phất phất tay nhỏ, giống như xua đuổi con ruồi phiền phức, "Biết! Đi đi, đi đi!" Thật tốt quá, hì hì, như vậy sẽ không có người cướp đồ ăn của cô, phấn khích đến mức không nhịn được, "hừ" nhẹ: thịt bò bít tết, thịt bò bít tết tao yêu mày, thật là muốn đem mày nuốt hết vào trong bụng!
Bên ngoài phòng ăn, ở một góc rẽ tối tăm, có hai người đàn ông xuất sắc giống nhau, sắc mặt trầm trọng tụ họp tại đây - -
"A Hạo, xảy ra chuyện gì?" Mắt lam sắc bén như chim ưng, lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
"Vừa rồi cha nuôic mới bước ra khỏi cửa chính, đã bị người mai phục ở trong sân nổ súng bắn, nhưng đạn bị mẹ nuôi cản lại, may là không có việc gì, mà chỉ bị xượt qua da, người đã được đưa đến bệnh viện Thánh Tâm của Bạch lão đầu rồi."
"Ở trong sân nổ súng? Hung thủ bắt được chứ?"
"Đáng tiếc, bị lão Kha bắn một phát chết luôn, chỉ sợ là bên trong có nội ứng, nếu không thì sao có thể trà trộn vào được."
" Lại là hắn? Có chứng cứ không?"
"Không đủ, chỉ là thám tử báo lại, gần đây lão Kha thường qua lại với Hắc Lang."
"Hắc Lang? Hừ! Mấy con chuột cống này rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi !" Không ngờ lão già này lá gan lại lớn như vậy.
"Chúng ta phải đổi từ bị động thành chủ động, kế hoạch lúc đầu có thể phải thay đổi một chút, dù sao, hôm nay vì đi tìm Bảo Nhi, hành động hơi lớn một chút, nếu lại kéo dài lần nữa, thì không dám bảo đảm. . . . . ."
"Cứ làm như lời cậu nói, cậu giúp tôi thu xếp một chút, cành nhanh càng tốt!" A Hạo nói rất đúng, lại kéo dài lần nữa, thì không dám bảo đảm bọn họ không biết là tìm đến Bảo Nhi, nghĩ đến Bảo Nhi sẽ bị thương, tim hắn liền co rút - đau đớn mạnh mẽ. "A Hạo, cậu phái mấy người anh em có bản lĩnh nhanh nhẹn, âm thầm bảo vệ cô ấy, nhớ, là không được để cô ấy biết chuyện này."
"Ngạn Hiên, nếu đúng như lời hắn nói, vậy cha nuôi. . . . . ."
" Tôi sẽ nói với hắn! Đúng rồi, bệnh viện kia thì sao?"
"Hiện tại rất an toàn, không ai biết mẹ nuôi ở đó, còn có mấy anh em đáng tin đang canh chừng bốn phía, sẽ không có chuyện gì!"
Kỷ Ngạn Hiên khẽ gật đầu, cảm kích nhìn người anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
"Nếu thật sự muốn cám ơn, thì đem bộ xe thể thao lần trước tặng tôi đi!" Hiểu hắn muốn nói gì, khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Hạo lộ ra nụ cười trộm cướp, giọng điệu rất là than vãn.
" Đừng mơ tưởng! Theo đuổi vợ hết sức tốn tiền, cậu không biết sao?" Giọng điệu Kỷ Ngạn Hiên không cho thương lượng, xoay người đi vào phòng ăn.
"Bảo Nhi, ăn no chưa?" Hắn vụng trộm hôn lên môi cô một cái, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
"Sắc lang!" Cô đỏ mặt lên án hắn chơi xấu, khẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta đi thôi!" Giống như được ngợi ca vậy, hắn cười đến vô cùng vui vẻ.
Xe thể thao màu bạc một đường bay vèo, cho đến khi nhìn thấy một dãy tòa nhà màu trắng, hắn mới tắt động cơ.
"Bảo Nhi, đến rồi, xuống xe đi!"
"Ah? Tới bệnh viện làm gì vậy?"
"Dẫn em đến gặp một người!" Kỷ Ngạn Hiên thần thần bí bí nhìn cô.
"Người nào?" Cô không phải rất để ý, mà chỉ thuận miệng hỏi, nhân tiện tay đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống.
"Mẹ anh!"
"À? Phải . . . . . Là người mẹ sinh ra anh sao?" Lăng Bảo Nhi chuẩn bị bước chân ra thì chân dừng lại giữa không trung, giống như thấy quái vật há to mồm nhìn hắn.
"Ha ha ha! Bảo Nhi của anh, em muốn anh cười nhạo sao?" Hắn buồn cười nhìn bộ dạng không thể tin nổi của cô, "Rất tiếc, bố anh tương đối khiêm tốn, đời này cũng chỉ có một người phụ nữ, cho nên không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn về người mẹ đã sinh ra anh, không sai!"
"Ách. . . . . . Vậy một mình anh lên đi, em ở đây đợi anh!" Giống như ngoài xe có rắn độc thú dữ, bỗng chốc cô thu về bước chân chuẩn bị xuống, cấp tốc đóng cửa xe.
"Sao lại thế này! Chỉ là gặp mẹ anh, có cần khoa trương như vậy không?" Hì hì, Bảo Nhi của hắn đang xấu hổ, hắn cố gắng mềm mỏng thuyết phục, "Cô dâu xấu xí cũng cần phải gặp bố mẹ chồng, huống chi Bảo Nhi của anh một chút cũng không xấu xí, ngược lại còn vô cùng đáng yêu nữa!" Dứt lời lén hôn lên môi cô.
"Yên tâm, bố mẹ anh nhất định sẽ thích em, bởi vì con trai của họ, lại yêu em chết đi được! Đi thôi!"
Khuôn mặt Lăng Bảo Nhi đỏ bừng, mặc hắn ba hoa chích chòe, thái độ vẫn như cũ, liều mạng lắc đầu. "Còn chưa phải lúc á..., lần tới em sẽ gặp mẹ anh sau!"
Nhìn bộ dáng đó của cô còn có lần tới ư, đoán chừng ngay cả đi qua đây cũng không thể nào. Kỷ Ngạn Hiên tà tà cười, không để ý đến chống cự của cô mà mạnh mẽ ôm cô từ mui xe ra, đi về phía cửa chính bệnh viện. . . . . .
Đá nhẹ cửa phòng ra, chỉ thấy nằm trên giường bệnh là một phu nhân còn khá trẻ tuổi, có lẽ là được chăm sóc chu đáo, trên mặt vị phu nhân đó cũng không lưu lại dấu vết của năm tháng.
Dựa vào ghế sofa là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, ngũ quan hắn và Kỷ Ngạn Hiên giống hệt đến tám phần, đều giống nhau có một đôi mắt lam thâm thúy mê người, chẳng qua là, giờ phút này, đồng tử màu lam kia đang hung tợn nhìn chằm chằm vị phu nhân trên giường bệnh.
"A! Tiểu Hiên Hiên, con tới thật đúng lúc, mẹ đang bị thương, mà người cha xấu xa của con vừa nãy còn hung hăng mắng mẹ không ngừng, con xem, con xem, bây giờ ông ấy còn hung dữ trừng mẹ kìa!" Vị phu nhân nằm trên giường bệnh nhìn thấy có người tới, kích động ngồi dậy, lên án người khác hung dữ, tay còn chỉ thẳng vào tên tội phạm đó.
"Bà còn dám nói, ai bảo bà còn hành động liều lĩnh đi che đạn, nếu không phải là tôi phản ứng nhanh, bà cho rằng, bây giờ bà chỉ trầy da một chút, còn ngồi ở chỗ này nữa sao?" Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa đang chịu đựng cơn thịnh nộ, nhưng một lần nữa lại bộc phát, không vui nhìn phu nhân quát nhẹ, trong lời nói không che giấu sự quan tâm.
"Hừ! Rõ ràng là tôi cứu ông, lại vẫn còn ở đây kêu oa oa! Lão già này, không biết có ơn nên báo đáp sao!" Phu nhân không cam lòng rống lại, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông thay đổi lần nữa, vội vàng quay đầu nhìn ra phía cửa, đổi chủ đề, "Oa! Tiểu Hiên Hiên, trong lòng con là vật gì vậy? Trẻ con sao?"
Nghe vậy, Bảo Nhi xấu hổ đưa tay đẩy nhẹ lồng ngực hắn, muốn hắn buông cô ra, Kỷ Ngạn Hiên liền cúi người xuống đặt cô xuống đất, "Mẹ, người đừng kêu nhũ danh của con nữa!" Gương mặt tuấn tú thoáng qua một tia bối rối.
"Tiểu Hiên Hiên? Anh? Ha ha ha! Nhũ danh thật đáng yêu!" Bảo Nhi ở phía sau rốt cuộc làm đến nơi đến chốn, không biết lợi hại ngẩng đầu lên chế nhạo.
"Bảo Nhi, em có phải không sợ chết?" Tôn nghiêm người đàn ông không thể bị chà đạp, ánh mắt vốn tình cảm nồng nàn liền biến đổi, thay vào đó là mắt lam lạnh lùng tràn đầy nguy hiểm, trong giọng nói uy hiếp không thể coi nhẹ.
"Hắc hắc! Lần sau không dám, không dám!" Lăng Bảo Nhi cười mỉa hai tiếng, nịnh hót lấy lòng, chỉ sợ chọc giận sư tử đang ngủ mê, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Phu nhân trên giường, hứng thú tràn trề nhìn hành động của hai người, rốt cuộc nhẫn nại không nổi, "Tiểu Hiên. . . . . . Ách, con trai bảo bối, từ đâu con lừa được một đứa trẻ mặt phấn hồng như ngọc đến đây vậy?" Cô xoay chuyển rất tốt, ô ô - -, chẳng qua chỉ là nhũ danh thôi mà, tiểu tử chết tiệt thế nhưng lại dùng ánh mắt giết người đó nhìn người mẹ đã sinh ra và nuôi lớn hắn chứ!
Làm sao người ta cũng gọi theo bà là tiểu Hạo Hạo! Ách - - bà gọi hắn thế á..., chỉ là, mỗi lần gọi xong, hắn rất nhỏ nhen, hung hăng nhìn bà bằng nửa con mắt. Hừ! Đứa con bất hiếu!
Thôi, không cùng hắn không chấp nhặt nữa, đứa trẻ trước mắt này tương đối thú vị, nếu bà nhớ không nhầm, thì hình như vừa rồi con trai bà ôm người đi vào đây, oa! Dù gì cũng khoảng 40 ~ 50 kg ( theo cân Trung Quốc là 80 ~ 90 cân ; 1 cân = ½ kg), nếu không phải sợ đứa nhỏ kia mất hứng, con trai bà còn sống chết ôm người ta không buông! Đứa con trai này, từ lúc sinh ra cũng không tốt lành gì, lạnh lùng, có việc gì xảy ra cũng dùng ánh mắt giết người, lúc nào thì trở nên nhiệt tình như vậy? !
"Cô ấy mới không phải do con lừa đến! Cô ấy tự nguyện làm bạn gái của con, còn có băng ghi hình làm chứng! Bảo Nhi, em nói có đúng như vậy không?" Hắn cười hết sức xấu xa, làm cho người khác hận không được, xông lên hung ác cắn hắn một cái.
"Đâu có! Anh ấy rõ ràng rất không có nhân phẩm, cầm con gián tới dọa dẫm cháu đấy!" Bảo Nhi tức tối, phẫn nộ vì bất công lớn tiếng tố cáo, muốn cho tất cả mọi người biết hắn hung ác.
Người đàn ông trung niên có ý nghĩ sâu xa nhìn con trai, ừ! Con trai ông phải như thế chứ, nhớ năm đó - -
"Oa! Không ngờ đàn ông Kỉ gia đều giống nhau không có nhân phẩm, cha Ngạn Hiên năm đó cũng bức hôn tôi như vậy đấy!" Phu nhân kích động hét ầm lên, tức giận trừng người đàn ông trên sofa.
Ừ! Lăng Bảo Nhi hết sức đồng tình, giống như gặp được tri kỉ có thể khóc lóc kể lể, bộ dạng cùng chung mối thù, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn Kỷ Ngạn Hiên, cố tình muốn hắn áy náy.
Ai biết hiệu quả không tốt như vậy, hắn chẳng những không biết lỗi, mắt lam còn nheo lại, từng bước đến gần cô, hơi thở nguy hiểm như lửa làm xung quanh hắn trong nháy mắt bốc cháy lên. "Bảo Nhi, anh không có nhân phẩm? Anh hèn hạ? Anh dọa dẫm em? Hử? . . . . . ." Mặc dù thật sự dọa dẫm cô, nhưng khi hắn chính tai nghe được lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Anh. . . . . . Anh đừng. . . . . .tiến đến gần. . . . . . quá." Cô cố gắn khiến mình không nói lắp bắp, đầu lưỡi bất đắc dĩ như dính vào nhau, khiến cô không thể làm gì khác là vừa cảnh giác nhìn hắn, vừa lùi về phía sau, ô ô - - Sư tử bị cô đánh thức, bây giờ cô phải làm sao?
"Anh muốn đến gần, em có thể làm gì anh chứ?" Khóe miệng hắn khẽ nâng lên nụ cười tà mị, vẻ mặt kia giống như sư tử đang trêu đùa móng vuốt của con mồi.
"Bảo Nhi, đừng sợ! Lại đây với mẹ, mẹ cho con dựa vào!" Thật vất vả mới thấy được con trai xấu xa như vậy, hành động giống như sương muối biểu hiện ra ngoài, diễn xuất rất khá, bà cũng muốn chen vào một chân!
"Ờ!" Bảo Nhi vừa nghe tiếng viện binh, lập tức "bộp, bộp. . ." chạy đến bên giường, sau đó càn quẫy quay đầu nhìn về phía Kỷ Ngạn Hiên, "Mẹ nói, mẹ là chỗ dựa của em! Anh không được bắt nạt em lần nữa, nếu không. . . . . . Ách, nếu không anh chính là "đại nghịch bất đạo"! Hừ hừ!" Cô hoàn toàn không ý thức được hành động của mình có gì không ổn.
Hắn mở miệng, cười giống như mèo trộm thịt sống, "Bảo Nhi, anh không biết em lại gấp gáp muốn gả cho anh như vậy? Nhìn em bây giờ mê dắm như vậy, anh bất đắc dĩ đồng ý lời cầu hôn của em, giờ em gọi thử tiếng ông xã cho anh nghe một chút!"
"A? Anh nói bậy bạ gì vậy? Gì mà bây giờ em gấp gáp muốn gả cho anh!" Bây giờ, Bảo Nhi bị hắn nói xằng nói bậy, làm cho không giải thích được, bỗng nhiên, dường như ý thức được mình đang làm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, "Em. . . . . . Em không có ý đó, em không có. . . . . ." Ô hô - - giờ có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
"Ách, Bảo Nhi, nhất thời anh không có chú ý á! Không phải xấu hổ, dù sao sớm muộn gì em cũng phải gọi mẹ anh như vậy á! Sớm gọi muộn gọi không phải cũng như nhau sao?" Sợ mình sau này xấu hổ đến mức chảy máu não, cô vội vã giảng hòa, ai biết càng lau càng đen, Lăng Bảo Nhi hận không được như đà điểu đầu đâm vào trong cát, quay người ngược lại với bọn họ.
"Bảo Nhi, mẹ dạy con mấy tuyệt chiêu, tránh cho về sau con bị Ngạn Hiên gắt gao "ăn", đây chính là kinh nghiệm hai mươi mấy năm mà mẹ tổng kết được đó!"
Quản hắn cái khỉ gió, muốn cười thì bọn họ cứ cười đi, Bảo Nhi vội vội vàng vàng bước đến phía trước, nghiêm túc lắng nghe kinh nghiệm tổng kết của bà ấy, tránh cho về sau bị Ngạn Hiên bắt nạt.
Một lớn, một nhỏ, hai người phụ nữ hết sức phấn khởi trao đổi chiến thuật khống chế chồng, không đem đàn ông bên kia để vào trong mắt, bộ mặt hai người đàn ông ngũ quan giống hệt nhau sa sầm nhìn người phụ nữ mình yêu mến, nhưng đường cong nghiêm nghị, lạnh lùng trên mặt mềm đi bằng sự thỏa mãn vui sướng, bày ra khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
Bỗng dưng, Kỷ Ngạn Hiên quay đầu nháy mắt với cha đang ngồi trên ghế sofa, hai cha con cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, những người tổn thương phu nhân kia phải cẩn thận, ngọn lửa trả thù đang cháy len hừng hực, việc không nên làm đã làm rồi, chuẩn bị gánh chịu lửa giận cháy người. . . . . .

Bé Cưng Của Học TrưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ