Chap 1

1.4K 10 1
                                    

Tác giả: Lili
Thể loại: SA, romance
Nguồn: VNFiction

----******----

1. Thêm một đợt gió quất ngang cành cây, quét sạch những chiếc lá còn sót lại. Cậu khẽ co người. Gío luẩn quẩn bên dưới làm những bước chân trở nên ngắn ngủn.

Mỗi sáng, cậu bước ra khỏi nhà, đi ngược lên phía trước một đoạn và chờ xe bus. Tất cả mất năm phút.

Cậu có một lịch làm việc khoa học và chưa khi nào cậu sai giờ.

Cậu cố bước nhanh hơn. Nhưng một tiếng động vang lên khiến cậu dừng lại. Gío làm chệnh choạng tay lái, cậu bé đưa báo ngã xuống lề đường. Cậu vội chạy lại, đỡ cậu bé dậy, dựng lại xe và đuổi theo những tờ báo bị gió cuốn đi.

Cậu bé mỉm cười ngượng ngùng cảm ơn cậu. Cậu bé xin lỗi vì đã làm phiền cậu.

Cậu chợt nhớ ra. Cậu lao đi thật nhanh. Nhưng đã muộn. Chiếc xe từ từ lướt qua cậu.

Lần đầu tiên, cậu nhỡ xe.

*****

Cậu co ro trong cái lạnh, sâu trong túi áo khoác, những ngon tay run lẩy bẩy.

Bầu trời dần sáng ra, nhiều gương mặt còn ngái ngủ bước đến. Xe đỗ lại. Họ ùa lên xe. Cậu không thể tin được một chiếc xe lại có thể chứa nổi tất cả bọn họ. Dù loại xe này vốn rộng hơn những cái khác. Xe chia làm hai khu: trên, dưới với những chiếc ghế đôi, còn ở giữa là một khoảng trống. Nó khiến cậu có cảm giác thoải mái, rằng đây không đơn thuần là một chiếc xe chở ...người.

Cậu bị đẩy vào khoảng trống, mặt cậu sát rạt với tấm kính. Đây là chiếc xe kinh khủng nhất mà cậu từng biết. Cậu thậm chí không thể quay đầu lại. Giày của cậu không thể nhúc nhích nổi một chút. Và dường như giày của ai cũng vậy.

Cậu không thể hiểu nổi. Tại sao mọi người vẫn cố ngủ thêm vài phút để rồi phải chen chúc nhau như thế này. Nhưng điều đáng sợ hơn là ai cũng bình thản gật gù trong khi chiếc xe hết lượn bên này lại vòng bên kia.

Một lũ người không sợ chết.

Chẳng ai để ý là cậu thực sự hoảng hốt. Chiếc xe như sắp đổ xuống mặt đường và trán cậu sẽ đập vào kính mất. Cậu nhắm mắt lại trước quán tính khủng khiếp ấy.

Rồi một bàn tay đặt lên tay cậu và nắm chặt nó. Trán cậu chạm vào thứ gì đó ấm áp và mảnh khảnh.

Trước khi cậu kịp mở mắt ra, có tiếng nhẹ nhàng bên tai cậu:

'Cậu có sao không.'

Cậu luống cuống nhận ra người này đang ôm lấy cậu bằng một tay và hơi thở hắn đang phả lên tóc cậu.

'Làm cái gì thế?'

Chiếc xe lại chòng chành. Cậu lại nhắm mắt. Nhưng bàn tay ấy vẫn ở đó, ngăn cách trán cậu với tấm kính.

'Không sao chứ.'

Rõ ràng hắn đang cho là hắn có lý do chính đáng cho những hành động kì quái này.

Cậu thấy bực bội ' Bỏ tôi ra!'

Hắn khẽ cọ mũi trên tóc cậu, vẫn giọng bình thản ' Nhưng người cậu lạnh lắm'

'Không liên quan ai hết!'

'Tôi đâu muốn cậu bị lạnh chứ.'

Hắn khẽ siết vòng tay lại, ôm cậu chặt hơn, tựa đầu lên tóc cậu.

Cảm giác ấy có giống như khi cậu thấy một em bé đang khóc ré lên và cậu muốn em ấy đừng khóc nữa, đừng tự làm đau cuống họng của mình nữa.

Nhưng để một tên con trai ôm chặt cứng thế này thật là tệ. Cậu nói bằng giọng nghiêm túc nhất ' Bỏ tôi ra!'

'Chỉ cho đến khi cậu hết lạnh.'

Tên chết tiệt. Cậu chẳng thể cựa quậy nổi và mỗi khi chiếc xe định ngã xuống mặt đường, những đầu ngón tay hắn lại vuốt ve trán cậu. Điều này làm cậu thêm tức giận.

'Sàm sỡ.'

'Không phải mà.'

Giống như cậu là gối ôm của hắn vậy. Mà gối ôm thì phải chịu đựng. Cậu lại đang chịu đựng.

Cơn giận làm cậu quên mất những hàng cây cao lớn-dấu hiệu đầu tiên của trường học. Cậu chỉ chợt nhận ra khi môi hắn chạm tóc cậu ' Tạm biệt'

Hắn buông cậu ra và bỏ đi. Nếu cậu quay lại và cố nhìn theo, cậu sẽ thấy hắn. Nhưng cậu đã đứng im, chờ mọi người xuống hết, mới cất bước.

Chuyện cứ như một giấc mơ, lạ lẫm và đẹp đẽ.

ON THE BUSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ