Chap 1 - 29 (Chính truyện)

21.9K 241 266
                                    

01 | Xa nơi đại mạc

Năm thứ hai Thịnh Thanh, tại biên ngoại, khi trời vừa chớm thu.

.

.

Trên đường, những chiếc xe nặng nề phát ra từng tiếng kẽo kẹt, đi kèm với dàn chuông nhạc leng keng được treo lủng lẳng quanh thân đội đà mã. Một thương đội đi từ xa xa tới, ra khỏi Thiện Thiện phủ (một huyện thuộc tỉnh Tân Cương TQ), băng qua con sông nhỏ, thẳng hướng đến duyên thành đại mạc.

Ra vào đại mạc, mọi người thường đeo chuông cho gia súc như một chủ ý. Ngựa và la đeo chuông đồng vì đi đường rất khá, cái đầu lại cứ hay lúc lắc khiến chuông luôn ngân vang những chuỗi âm thanh thoát. Trên những chặng đường dài xa xôi thăm thẳm, âm thanh trong trẻo kia có thể làm vui lòng người lữ khách.

Lạc đà thì mang chuông sứ, bởi đặc điểm của chuông sứ là tiếng vang nhỏ, vừa ngắt quãng vừa âm trầm. Tuy khó có thể tạo nên nhịp điệu bài bản nào, nhưng lại hay ở chỗ thâm thúy, sâu lắng. Đường xa gió bụi, ngẫu nhiên rung tiếng y nhiên xua tan cảnh quạnh hiu.

Mặc khác, trâu bò cũng được đeo huân sứ kiểu hình hồ lô sáng màu, dây đeo được xỏ qua lỗ nhỏ phía trên đỉnh. Huân vốn là một loại nhạc khí, chính cái lỗ nhỏ nằm ở trên đỉnh đã tạo âm thanh. Khi ở gần nghe như tiếng gió thoảng, lúc xa rồi lại như tiếng nhạc véo von.

Trong khi đó, chuông bạc chỉ dành cho loài sơn dương chuyên kéo xe cho nữ nhi con nhà có tiền, và thường thì được trang bị thêm một cỗ kiệu tinh xảo. Tiếng chuông bạc trong trẻo mềm mại, lại có vần có điệu, như ngầm nói rằng: Trong kiệu kia là một con nhà quan hiền lành yếu đuối, những tên thất phu biết khéo mà tránh xa.

Ngoài ra, còn có một loại nữa là chuông ngọc, nhưng chỉ dùng làm đồ trang sức cho phận má hồng.

Thương đội có quy mô rất lớn, đoàn người kéo dài non nửa dặm. Trong cái nóng hừng hực của sa mạc nghe đủ cả mọi loại âm thanh, tựa như tiếng gió rít gào...chậm rãi truyền đi, vang vọng đến nơi quanh năm gần như tĩnh mịch này chút sự sống. Một vài kẻ lỡ bước đi ngang, nghỉ chân bên đường, dừng tai lắng nghe chút thanh âm hiếm hoi trong chốn đại mạc lắm tịch liêu.

Thương đội vốn tụ hợp ở cửa thành Thiện Thiện phủ, sau mới cùng đi đến duyên thành, tổng cộng có khoảng bốn, năm trăm người. Chuyến lữ trình đông đúc thế là vì bởi có người của quan phủ theo bảo hộ. Tuyến đường từ Thiện Thiện phủ đến duyên thành gần đây thường có thổ phỉ mai phục, chuyên cướp giết đoàn ngựa thồ của thương đội, tình hình rất phức tạp. Bọn cướp hoành hành ở đây không chỉ xuất thân từ vùng núi Đông Bắc, mà còn có cả người Hồ vùng Tây Vực nằm sâu trong đại mạc, người Hán thường ghép chung vào mà gọi là thổ phỉ.

Phần đông đám thổ phỉ không biết nói tiếng Hán. Nhiều năm sống trên lưng ngựa đã tạo cho chúng dáng người cao lớn, tính cách dã man. Chúng thường cầm trường đao xông thẳng vào thương đội, giết sạch nam nhân, cướp lấy hàng hóa, nữ nhi và trẻ em. Suốt nửa năm nay, không biết đã có bao đại án xảy ra, khiến lòng người hoang mang lo sợ, quan phủ chỉ còn cách phái quan binh đi bảo hộ thương đội.

THỊNH THẾ THANH PHONG (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ