Chương 01 Tuyệt cảnh và trọng sinh
Năm Hoành Chính thứ hai mươi bốn, vào đông, dường như lạnh lẽo hơn năm ngoái nhiều, tuyết rơi liên tục mấy đợt, đến hôm nay mới ngớt.
Trên đường nhỏ cách kinh ba mươi dặm, một con ngựa đen chở hai người phi qua, móng ngựa hất tung lớp tuyết đọng trên mặt đường, khi hai người đã đi xa mới chầm chậm rơi xuống.
"Vương gia, ngựa chở hai người không chạy xa được... Thả thần xuống..." Giọng nói của người phía sau hơi yếu ớt, nhưng vẫn ôn hòa như ngày thường.
"Không được, ngươi bị thương nặng như vậy, để ngươi lại trên tuyết, chỉ chốc lát sẽ mất mạng!" Cảnh Thiều lau vụn băng trên mặt, kẹp chặt bụng ngựa tiếp tục phi nước đại. Khi nãy vừa ra khỏi lao đã ý thức được đám người này bất thường, nếu như giải hắn đến nước Thục, ít nhất cũng phải chữa trị cho vương phi đang trọng thương, lại chẳng nói lời nào xua hai người đi. Nếu không phải hắn giết một tên quan binh cướp ngựa thì sợ là vừa ra khỏi thành đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
"Thân thể ta đã không chịu được nữa rồi, sớm muộn đều là chết, ngươi mau thả ta xuống!" Người phía sau đã bắt đầu sốt ruột, con ngựa này chẳng phải danh câu gì, chở hai người chạy xa như vậy đã bắt đầu thở dốc rồi, còn tiếp tục thế này, sợ là cả hai đều không sống được.
"Không, muốn chết thì cùng chết!" Cảnh Thiều hứng gió lạnh nói lớn, người này là vương phi hắn , bị hắn sủng thiếp diệt thê, lạnh lùng suốt mười mấy năm, kết cục là người theo hắn vào đại lao, thay hắn đỡ một đao, chỉ có vị nam thê đã bị hắn oán hận suốt mười mấy năm này!
Cảnh Thiều là con thứ của nguyên hoàng hậu, mười bốn tuổi đã ra chiến trường giết địch, niên thiếu đã được phong vương, chiến công hiển hách. Thần triều có thể thú nam thê, quy định bất thành văn rằng con thứ thú nam thê để giữ yên bình cho gia tộc, nhưng hắn là con trưởng, kế hoàng hậu lại lấy lý do là trên hắn còn có huynh trưởng mà bức hắn thú một nam nhân, bẻ gãy tư cách kế thừa ngôi vị của hắn. Cho nên hắn hận, hắn không phục, chưa từng một lần hòa nhã với chính thê, cũng không thật lòng giúp ca ca tranh đoạt vị trí kia...
"Ha ha, Mộ Hàm Chương ta tài đức thế nào, mà đáng cho vương gia cùng chết với ta?" Người phía sau cười lạnh.
"Là ta có lỗi với ngươi, nếu như lần này có thể sống sót, chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi." Cảnh Thiều vỗ về người phía sau, một tay nắm dây cương, một tay siết chặt dây thừng buộc giữa hai người. Đi tới năm dặm nữa là Vọng Nguyệt Pha, phía đó có một con đường nhỏ, khi đi săn hắn thường đi, thông thẳng đến Phong Nguyệt Sơn, vào núi rồi thì sẽ có chỗ ẩn nấp.
"Khụ khụ khụ..." Mộ Hàm Chương nói chuyện trong gió, cho nên hứng phải gió lạnh, ngã lên lưng Cảnh Thiều ho mạnh, máu đỏ chảy xuống từ đôi môi trắng bệch. Hắn đỡ thay Cảnh Thiều một đao trong lao, nội tạng bị thương, xóc một cái lại đau một lần, bây giờ vì rét lạnh, miệng vết thương đã không còn cảm giác, chỉ là đã đến mức hộc máu... Không khỏi cười khổ, thả lỏng dựa vào lưng Cảnh Thiều.
YOU ARE READING
[DANMEI] THÊ VI THƯỢNG - Lục Dã Thiên Hạc
RomanceThể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Tình trạng bản gốc: đã hoàn Số chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Tình trạng bản dịch: đào-ing Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1736162 .