Từ đó trở đi hai nói chuyện với nhau nhiều hơn, bà Lê dần dần cũng có thiện cảm với ông Trần lúc nào hai người cũng nói chuyện cười đùa với nhau nhưng chẳng ai chịu thổ lộ trước cả. Có lẽ thời đó họ còn ngại ngùng, nên chỉ nói những chuyện học hành, sau này học xong sẽ làm gì v.v
Sau một thời gian dài và đến lúc cả hai thi tốt nghiệp thì ông Trần mới chịu nói ra cảm xúc thật trong lòng mình đối với bà Lê. Và rồi những công sức tình cảm bấy lâu nay của ông cũng được bà Lê đáp trả. Hai người cùng nhau thi đại học nhưng rồi nhà bà Lê vì quá nghèo không đủ tiền cho bà Lê lên Sài Gòn để học tiếp con đường đại học nên bà đã nghỉ học.
Còn nhà ông Trần thì khá giả hơn nên được lên Sài Gòn học đại học, lúc đưa ông Trần ra bến xe bà Lê đã khóc, bà Lê dặn dò ông đủ điều trước khi đi, ông Trần cũng không muốn rời xa bà, nhưng vì hạnh phúc sau này ông Trần và bà Lê đành phải xa nhau, khi chiếc xe xuất bến ông Trần vẫn cố quay lại nhìn bà Lê cho đến khi hình bòng của bà mờ nhạt dần.Bốn năm sau
Khi ông quay lại thì quần áo bảnh bao có xe riêng tài xế riêng, trong xóm chẳng ra nhận ra cả, nhưng duy nhất một người vẫn còn nhận ra đó là bà Lê, một người phụ nữ luôn mong chờ ông Trần quay lại.
Cứ ngỡ lần này về ông sẽ cho người qua hỏi cưới bà, lòng bà Lê vui sướng, đêm hôm đó ông trần qua nhà bà Lê tâm sự và nỗi nhớ của hai bao năm tháng cách xa cũng không thể kìm chế dục vọng và cả hai đã có một đêm mặn nồng bên nhau.Nhưng rồi ông Trần lại nói
"Lần sau anh sẽ quay về thăm em, anh phải lên Thành phố một chuyến nữa""Vậy khi nào anh về nữa" bà Lê vừa mặc lại áo vừa hỏi, nhưng ồng bà cảm thấy bất an rằng ông sẽ không bao giờ quay lại nữa.
"Anh sẽ nhanh quay lại thôi" ông Trần vuốt ve mái tóc dài của bà Lê mỉm cười nói.
Bà Lê mỉm cười gật đầu rồi ôm thật chặt ông Trần. Ông Trần đi lên thành phố từ đó về sau không còn nhìn thấy ông quay lahi lần nào nữa.
Sau lần đó bà có thai bị xóm làng dị nghị, bà Lê vì quá tủi nhục cùng rất hận người đàn ông đã làm bà phải rời bỏ quê hương lên chốn thị thành để tìm ra kẻ bạc tình, ông trời cũng không phụ lòng kẻ có tình, bà Lê tình cờ thấy được ông Trần đang nắm tay một người phụ nữ có thai và ẵm một đứa trẻ khoảng 2t, đi dạo ở công viên nhìn rất hạnh phúc, bà cũng đang có thai vậy tại sao bà lại không hạnh phúc như gia đình họ, bà hận.... bà hận cả nhà họ đã cho bà cuộc sống tàn nhẫn này. Họ phải trả giá...... phải trả giá những họ gây ra cho bà.
Quay lại hiện thực
Bà Lê kể xong nước mắt đầm đìa tay cầm súng chĩa vào người nó cũng không còn sức nắm lấy mà tay cứ run run lên từng hồi, mọi người có mặt đều đều phải chết lặng, người phụ nữ này quá tội, bị kẻ mình yêu phản bội.
"Tôi xin lỗi.... tôi đã phản bội bà... xin.... bà hãy.... tha Hà Phương... ra bà muốn gì cứ nhắm và tôi đây này chúng nó chỉ là kẻ vô tôị thôi" ông Trần lại lần nữa cầu xin sự tha thứ và thả nó ra.
"Vô tội sao.... vậy còn Mỹ Tuyết nó có tội... nó đã có tội gì mà suốt mười mấy năm qua nó phải chịu bè bạn gọi là đồ không cha, con hoang, nghĩ xem nó làm nên tội gì đây" bà Lê nghe ông Trần nói vậy càng thêm tức giận và bà có hét lên, và lên cò bắn nó.
A náy cũng tròn xoe mắt nhìn bà Lê bắt cò mà không kịp ngăn cản, còn nó khi nghe được sự thật cũng rất đồng cảm với bà nhưng khong vì thế mà nó lại bỏ qua chuyện giết em gái nó được. Trong lúc bà hét lên vì tức giận thì được được chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ.
Khi bà Lê bắn ra viên đạn vào nó đã né và giơ chân lên đá bay khẩu súng bà ta, rồi nó nhào lên chụp lấy khẩu súng và nhanh chóng lên đạn chĩa thẳng vào người bà ta nó đã đổi ngược lại tình thế, Mỹ Tuyết chạy lại đỡ lấy mẹ cô ta.
"Vậy tại sao bà lại giết chết em tôi, nó hại gì bà hả???" nó nhắm súng ngay bà Lê mà hỏi.
"Chả tại sao cả... đáng lẽ lúc đó cả mày cũng phải chết, chỉ là mày quá may mắn nên thoát được" bà ta cười nhếch mép nói.
Mọi người có thấy bị đứt không