CHAP 14: ÁY NÁY

14.1K 362 15
                                    

Đêm qua nó cười một lúc lâu cũng mệt nên ngã lăn ra giường ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả, cứ thế mà đẩy một giấc đến sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy còn mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh ngủ bước đi xiên xiên quẹo quẹo như mấy người say rượu á, đến trước cửa nhà wc đẩy vào mà không biết có sinh vật sống ở trong, bao nhiêu thứ không nên nhìn cũng đều thấy hết
"A... A... A..." thế là chất giọng trong trẻo sớm mai cũng được cất lên. Hắn trong nhà wc nghe thấy tiếng hét cũng mở mắt tỉnh ngủ, thấy nó đang trợn mắt nhìn về phía mình mà la toát lên, như chưa hiểu chuyện gì cho đến khi hắn xem xét lại chính mình thì cũng hiểu ra vài việc. Nó đỏ mặt chạy ra ngoài, 'thì ra tối qua đến giờ hắn vẫn trong đấy chưa ra.' nó nghĩ thầm trong đầu. Hắn thấy nó đi ra ngoài không đứng trước cửa wc la om xòm nữa, vội đứng đi tắm rửa sạch sẽ, rồi bước ra nhìn nó ngồi một đống chình ình trên giường ngẩn người đang suy nghĩ gì đấy mà trầm tư tập trung chuyên môn thấy ớn. Hắn đi được mấy bước thì phía sau truyền đến cơn đau, do tối qua hoạt động cả đêm đến gần sáng thì hết, mệt mỏi nhắm mắt lại được chút thì đã nghe âm thanh chói tai của nó vọng vào rồi. Hắn đi lại đến gần nó, đặt hai tay lên vai làm nó giật nảy người lên
"Trời ạ! Anh làm em hết hồn mà" hình như từ lúc đám cưới xong nó luôn xưng anh em với hắn thì phải, làm cho hắn thấy khoảng cách của cả hai gần nhau hơn một chút, nhưng hắn có thật sự muốn khoảng cách gần hơn chăng??!!, hay chỉ muốn vui đùa với nó cho thỏa mãn khoảng trống bao lâu này đã bị ai đó không tiếc rẻ mà đem khoảng lấp đầy của hắn đi mất.

"Làm điều gì xấu nên mới giật mình phải không???" hắn chỉ có ý trọc ghẹo nó thôi, không ngờ lại bị nói trúng tim đen càng hoảng hốt hơn mà ngồi trên giường không yên, nó có tật bị ai nói trúng tim đen là đứng ngồi khong yên, hai tay thì nắm vào nhau thấy thương.

"Làm... làm... gì có đừng... đừng... có mà suy diễn lung tung" bị nói qúa đúng thành ra cà lâm luôn, vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài thì một bàn tay ấm áp nắm lại

"Không có vậy em vội đi làm gì?" hắn thấy nó có vẻ muốn đi ra khỏi phòng liền níu lại

"Tôi... tôi..." nó nghĩ hắn níu lại chắc đã biết nó là người bỏ thuốc xổ vào nước cam rồi nên càng sợ hơn

"Em sao vậy, anh thích em gọi anh xưng em hơn."

"À em thấy anh không được khỏe, định xuống nhà nấu tô cháo thôi mà" nó không quan tâm hắn đến thế chỉ là lương tâm lên tiếng bắt nó phải làm vậy. Hắn chỉ "ừm" một tiếng rồi buông tay cho nó đi nấu cháo ra, ngoài mặt thì nó tỏ vẻ áy náy nhưng tron lòng lại vui sướng vì chơi hắn một cú quá đau (haizzz thấy cũng tội thôi cũng kệ, ai bĩu chọc vào chị ấy làm gì).



Nó biết đêm qua hắn đi cả đêm nên mất nhiều nước, giờ nó nấu một chén nước cháo muối loãng để bù nước, và một tô cháo thập cẩm để lót dạ. Tuy nó sống bên Mỹ từ nhỏ nhưng có người luôn chăm sóc cho nó mỗi khi bệnh, dạy nó nấu ăn, rất quan tâm dịu dàng đến nó, nhưng nó luôn xem anh là người anh thứ 2 của mình.

Nó đem cháo lên phòng cho thì hắn ngủ rồi, nó chỉ cho hắn uống nước cháo muối, ai ngờ tay chân vụng về đổ lên người hắn, có gì nóng nóng đổ và người hắn vội vàng tỉnh dậy

"A.. xin lỗi không cố ý" nó nhanh tay lấy hộp giấy trên bàn lau cho hắn.

"Ừm thôi được rồi đưa cháo đây" hắn thấy nó vậy mà lòng có chút vui vui không trách nó. "Sao cháo loãng" hắn thấy nón đưa chén cháo lãng kinh ngạc hỏi lại

"Để bù nước, uống đi rồi ăn cháo" hắn nhíu mày lại nhưng vẫn uống hết rồi ăn cháo, 'không biết ăn rồi có bị nữa không?' hắn nghĩ thầm

Các bạn đọc truyện vui nha ^^

CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH KHÓ BẢONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ