Một tháng sau —
Vân Yên vẫn không thể rời bỏ hắn!
Cô biết bản thân mình mau bị Diêm Thiên Phạm độc chiếm rồi.
Kỳ thực cô có thể trốn, nhưng cô lại không muốn trốn.
Có lẽ cô muốn một lần nữa dùng tình yêu của mình để cảm hóa hắn, bởi vì cô vẫn tin trái tim hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày mở ra.
Kinh nguyệt của cô đã bị chậm một thời gian, có thể hay không . . . . . . Có thể, người đàn ông ác ma đó, từ lúc bắt đầu hắn vốn không sử dụng bao cao su, để thỏa mãn dục vọng của hắn, mỗi một lần trở về hắn đều muốn cô từ hai lần trở lên, cô quả thật có thể mang thai.
Nói không chừng hiện tại trong bụng cô đã có mang một tiểu ác ma rồi!
Đứa bé này có thể mang đến cho hai người bọn họ một cơ hội hay không? Cõi lòng cô đầy kỳ vọng.
Vì muốn biết rõ mình có thai hay không, Vân Yên rời khỏi biệt thự, đi đến bệnh viện.
☆☆☆
"Tiểu thư, chúc mừng cô, cô mang thai!"
Mang thai! Cô cùng Diêm Thiên Phạm có kết tinh của tình yêu.
Không! Không phải kết tinh của tình yêu, hắn. . . . . . căn bản không yêu cô!
Nhưng nếu bọn họ có con, hắn nhất định sẽ mở rộng trái tim mình một chút đi!
Đứa bé này sẽ có khuôn mặt giống như hắn, trên người chảy dòng máu của hắn, đứa bé này sẽ là cầu nối của hai người bọn họ.
Diêm Thiên Phạm nhất định sẽ thật cao hứng.
Cô không kịp chờ đợi muốn cùng hắn chia sẻ tin vui này.
Đứa bé, có thể sẽ cải thiện quan hệ giữa bọn họ, có lẽ. . . . . . Hắn sẽ yêu cô!
☆☆☆
Buổi tối, Vân Yên cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện, mừng rỡ ngồi ở phòng khách chờ Diêm Thiên Phạm về nhà.
Cửa mở ra, Diêm Thiên Phạm đi vào, nhìn thấy Vân Yên đang ngồi ở trên ghế, hắn khó hiểu hỏi: "Đã trễ thế này tại sao em còn chưa ngủ? Bằng không cũng có thể chờ tôi ở trên giường!" Kể từ khi có cô giúp hắn làm ấm giường, mấy ngày nay, hắn thật sự ngủ khá ngon.
"Tôi có chuyện muốn nói cho anh biết." Mặc dù cô biết hắn chỉ có nhu cầu thể xác đối với cô, nhưng chỉ cần khoảng cách của hai người bọn họ gần lại, chỉ cần hắn ôm cô, cô đã cảm thấy giữa bọn họ có hy vọng rồi.
"Chuyện gì?"
Vân Yên đem kết quả kiểm tra đưa cho hắn.
Diêm Thiên Phạm tiếp nhận và xem xét, khuôn mặt vốn còn mang theo chút ấm áp, lập tức chuyển thành lạnh như băng.
"Bỏ đứa bé đi!" Hắn nhớ đến việc bản thân bị hành hạ khi còn bé, càng thêm cảm thấy không nên để cho đứa bé trong bụng cô được sinh ra.
"Anh nói cái gì?"
"Dù tôi lặp lại mười lần hay một trăm lần, kết quả đều như nhau, bỏ đứa bé đi!"
Đôi tay Vân Yên che chắn ở bụng nói: "Anh không muốn nó không sao, nhưng tôi có thể quyết định đứa bé được sinh ra hay không, anh không có quyền quyết định." Cô lại sai rồi sao? Cô không chỉ không chiếm được tình yêu của hắn, ngay cả sinh mệnh nhỏ trong bụng cô hắn cũng muốn tước đoạt.
"Không được!" Ký ức lúc nhỏ khiến cho trái tim hắn giống như lại một lần nữa bị đối xử tàn nhẫn, hắn không thể để bi kịch như vậy lặp lại, nhất định không thể lưu lại đứa con trong bụng cô.
Hắn nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì?" Cô kinh hãi hỏi.
"Đi bỏ đứa bé!"
"Tôi không muốn!" Cô đã không còn cái gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn có sinh mệnh bé nhỏ này, đây là chỗ dựa duy nhất để cô tiếp tục sống trên cõi đời này, hắn không thể ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này của cô cũng không cho phép.
"Em không hiểu, đứa bé này không thể lưu lại." Những kí ức tuổi thơ đang từng chút từng chút một ăn mòn thể xác và tinh thần của hắn, cô tuyệt đối không thể sinh hạ đứa bé này!
"Tôi không cần tiền của anh, không cần mang họ của anh, anh không phải chịu bất kì trách nhiệm nào với nó, cầu xin anh. . . . . . để cho con của tôi được sinh ra." Cô lại ngu ngốc một lần nữa, là cô cho hắn quyền được thương tổn cô như vậy, nhưng giờ phút này cô không cầu gì khác, cô chỉ hi vọng hắn đừng cướp đi hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng này, để sinh mệnh bé nhỏ này rời khỏi cô! Cô vốn muốn cho hắn tất cả tình yêu, nếu hắn coi nhẹ, cô liền đe toàn bộ tình yêu mà cha nó không cần trao cho đứa bé.
Lời nói của cô làm cho bước chân của hắn hơi chần chừ một chút, nhưng nghĩ đến lúc còn bé bị bạo ngược, hắn cũng không do dự nữa, nhét cô vào bên trong xe của hắn, hơn nữa còn nhấn nút xuống khiến cho cô không thể xuống xe.
"Thiên Phạm, anh có thể yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, nhưng cầu xin anh đừng bắt em bỏ đứa bé, anh không cần tàn nhẫn như vậy. . . . . ." Cô tiếp tục khẩn cầu hắn, hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
"Đây không phải là tàn nhẫn, đây là cứu giúp."
"Anh không yêu em cũng không sao, nhưng trong bụng em chính là con ruột của anh!" Cô bi thương kêu gào.
"Tôi nhất định phải kết thúc bi kịch này." Hắn quả quyết quyết định.
Lái xe với tốc độ thật nhanh, hắn mang theo cô đi tới bệnh viện "Thiên Ân" do hắn đầu tư.
"Xuống xe!"
"Tôi muốn con của tôi, anh không thể làm như vậy. . . . . ." Cô bất lực khóc lóc.
Hắn không để ý tới cô, bàn tay khổng lồ đã nắm đỏ cổ tay của cô, kéo mạnh cô xuống xe.
"Không cần, không cần. . . . . ."
Nhìn tay chân cô ương ngạnh chống cự, hắn đem một tay ôm ở trước ngực cô, đi thẳng về hướng phòng giải phẫu.
Đi tới bên cạnh y tá đứng bên ngoài phòng giải phẫu, hắn đặt Vân Yên xuống, thân thể cường tráng vẫn không buông lỏng vây cô trước ngực mình.
"Viện trưởng đâu?"
"Viện trưởng ở trong phòng bệnh, tôi lập tức đi mời ông ấy tới đây."
Vân Yên lợi dụng lúc này, khẩn cầu nói: "Tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng đối xử với tôi như vậy. . . . . ." Nước mắt cô sớm đã rơi như mưa.
"Không được! Đứa bé tuyệt đối không được lưu lại." Hắn một bộ không khoan dung.
Cô quỳ gối xuống, dùng thái độ hèn mọn nhất hôn giày của hắn, không ngừng thỉnh cầu hắn: "Em yêu anh, em cầu xin anh, em cái gì cũng không có, em chỉ còn đứa con này, em cầu xin anh đừng ép em phá thai, van cầu anh. . . . . ." (Bun: chị này làm mất mặt chị em phụ nữ quá !!!)
Diêm Thiên Phạm âm lãnh nhìn cô thật kỹ, nước mắt của cô không làm tan được trái tim băng giá của hắn.
Hắn không tin vào "tình yêu", xẹt qua trong đầu hắn chỉ có một khuôn mặt đứa bé cô độc, tuổi thơ của hắn. . . . . .
Những cái roi đau đớn kia đã sớm khắc sâu vào trong tim hắn. . . . . .
Tâm tình của hắn đột nhiên không khỏi nóng nảy, "Cô y tá, mang cô ấy đi vào, giúp cô ấy tiêm thuốc mê."
"Không! Anh không cần tàn nhẫn như vậy. . . . . ."
Vân Yên kêu gào khẩn cầu hắn, nhưng hắn vẫn không chút dao động.
Viện trưởng Lý lúc này chạy tới.
"Chủ tịch, có gì cần tôi giúp đỡ."
"Giúp cô ấy phá thai." Hắn mặt không chút thay đổi giao phó.
"Vâng."
Vân Yên bị hai y tá dẫn vào phòng giải phẫu, "Đây là con ruột của anh mà, anh. . . . . ."
Nghe được câu này tất cả mọi người rơi vào kinh ngạc, không khỏi dừng bước.
Diêm Thiên Phạm lãnh khốc vô tình nói với viện trưởng Lý: "Ông dùng tốc độ nhanh nhất đem bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, đừng để tôi phải chất vấn năng lực làm việc của ông."
Vân Yên nghe vậy không hề cầu xin hắn nữa, chỉ là dùng tròng mắt chết lặng nhìn hắn. . . . . .
☆☆☆
Thiên Tự Ám vội vàng chạy tới bệnh viện "Thiên Ân".
"Thiên Phạm, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Mình. . . . . . Giết chết nó!" Mới vừa trước đây không lâu, viện trưởng Lý chính miệng nói cho hắn biết, ca phẫu thuật phá thai vô cùng thành công.
"Cậu giết chết ai?" Thiên Tự Ám nghe được không hiểu ra sao.
"Con ruột của mình."
"Cậu cũng không có người thừa kế, tại sao không để cô ấy sinh đứa bé ra? Đó cũng là baby của cậu nha!"
"Không! Mình không muốn tuổi thơ của nó bi thảm như mình, làm như vậy là cách tốt nhất đối với nó." Hắn thẳng thắn giải thích.
"Cậu cũng không có cho nó quyền chọn lựa, nói không chừng nó rất muốn đến với thế giới này, rất muốn cậu làm cha của nó." Thiên Tự Ám không thể tin được hắn lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Mình không có cách yêu ai, cũng sẽ không yêu bất cứ ai." Hắn lấy ra lý do duy nhất.
"Cậu. . . . . . Làm như vậy, còn Vân Yên làm sao bây giờ? Cô ấy rất đáng thương! Cô ấy vô tội." Thiên Tự Ám thật lòng đồng cảm với Vân Yên.
"Rất nhanh rồi cô ấy sẽ biết mình làm như vậy là đúng, cô ấy sẽ cảm ơn mình." Hắn tự lừa mình dối người nói.
"Thiên Phạm. . . . . ."
"Cậu đừng nói nữa, mình đi về, giúp mình chăm sóc cô ấy."
Thiên Tự Ám không nhịn được nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu thở dài.
Đây là lần đầu tiên Diêm Thiên Phạm phân phó hắn chăm sóc một cô gái, hắn rốt cuộc có biết hắn rất có thể đã yêu cô gái này hay không.
Ai! Có lẽ phải chờ Diêm Thiên Phạm đi đến Nam Cực mới có thể giác ngộ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trái cấm thơ ngây
Random"Tôi mới 18 tuổi, anh . . . . không được làm bậy!" Cô sợ hãi nói sự thật. "Nực cười! Làm tình nhân thì tuổi tác lớn nhỏ không hề liên quan." Hắn tùy tiện nói. "Anh. . . .Thật là tàn nhẫn!" Cô càng sợ hãi chỉ trích hắn. "So với cha cô e rằng tôi còn...