Chương 3

83 0 0
                                    

Phiên ngoại tam – Màu sắc

Người trên giường hơi thở mang theo vài phần yếu ớt, sắc mặt của hắn tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc gì. Hắn vừa mới trải qua giày vò không phải của con người bây giờ đã ngủ, nhưng giữa lông mày vẫn mang theo đau đớn xua không đi. Người bên giường không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó đưa mắt nhìn hắn, màu đỏ trong con ngươi còn chưa lui. Không người nào dám tiến lên quấy rầy y, ngay cả thân nhân thân nhất của y cũng đều lui ra ngoài. Đám thái giám lưu lại phụ trách thiện thì không dám phát ra một chút tiếng vang, nhẹ chân nhẹ tay làm chuyện trên đỉnh đầu mỗi người, đồng thời làm xong trong thời gian nhanh nhất, sau đó thấp tha thấp thỏm lui ra, lưu lại một phòng thanh tĩnh cho vị tôn chủ đáng sợ nhất kia của bọn họ.

Bàn tay mềm mà vô lực nắm trong lòng bàn tay kia đã mất đi ấm áp dĩ vãng, lại lạnh hơn so với tay mình. Lưu Thao nắm lên tay của người kia, hai tay nâng, thở ra hơi ấm với bàn tay lạnh như băng kia, đã quen với với bàn tay luôn luôn ấm áp của người này, lạnh lẽo giờ phút này khiến trong lòng hắn một chút luống cuống đã đè xuống trong lòng y lại xông ra. Cho dù loại tình cảnh ngày hôm nay đây y đã thấy rất nhiều lần, cho dù bắt đầu từ hôm nay cuộc đời của y có nội dung không như trước nữa, y vẫn không cách nào rút ra trong mấy canh giờ máu tanh vừa mới trải qua. Trong thiên hạ, ngoại trừ phụ thân người này ra, người nọ là toàn bộ của hắn, là tất cả quan tâm của hắn.

Bên tai vẫn vang vọng tiếng kêu đau ẩn nhẫn của người này, trước mắt vẫn hiện lên máu loãng chảy ra ồ ồ dưới thân người này. Mà trong thống khổ như vậy, người từ nhỏ vẫn không phải chịu khổ này lại cứng rắn mà nhịn xuống, chỉ vì không cho y cho hắn dùng thuốc tê. Khi người này mang thai hài tử vì y, y đã quyết định, lúc sinh sản cho hắn dùng thuốc tê. Nhưng người này khóc cầu y, cầu hoàng đế ca ca của hắn đừng làm, hắn khóc rất thương tâm, rất sợ hãi.

"Thao nhi, đừng làm cho Bảo nhi khóc, nó sẽ không có sức, như vậy nó và hài tử đều sẽ nguy hiểm!"

"Hoàng đế ca ca... Cầu ngươi... Bảo nhi cầu ngươi... Đừng, đừng..."

"Thao nhi, tin Bảo nhi, Bảo nhi nhất định sẽ bình an sinh hạ hài tử."

"Hoàng đế ca ca... Cầu ngươi..."

Tất cả mọi người đang khuyên y, mà y cuối thay đổi chủ ý lại chỉ bởi vì nước mắt của người này, cầu xin của người này.

"Nếu như trong vòng hai canh giờ hài tử không sinh ra được, dùng thuốc." Đây là nhượng bộ lớn nhất của y.

"Hoàng đế ca ca..."

"Bảo nhi, nghe lời."

Nghiêm khắc ít có ngăn cản khẩn cầu của người nọ, người nọ hiểu y, giống như y hiểu người nọ. Hai canh giờ, cho dù sẽ bị oán, y cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp nữa.

Có lẽ là nghe thấy uy hiếp của phụ hoàng, trưởng tử của đương kim hoàng đế Lưu Thao Huệ Diệu quốc khi thời gian sắp sửa đi qua ra khỏi bụng phụ thân bé. Khi bé khóc lên tiếng đầu nhiên trên đời này, phụ thân bé cũng đang khóc rống. Không phải là bởi vì đau đớn khó nhịn kia, mà là bởi vì không bị dùng thuốc dễ dàng. Không có người sẽ trách móc tàn nhẫn của hoàng đế, bởi vì không ai không biết cưng chiều và thương yêu của hoàng đế hiện nay đối với biểu đệ của y, chủ nhân duy nhất của hậu cung của y Úy Bảo Nhi từ khi sinh ra. Nếu như trên đời này không có một người tên là Úy Bảo Nhi, vậy hậu cung của hoàng đế vĩnh viễn sẽ trống rỗng. Tình cảm của Lưu Thao quá lạnh nhạt, nhạt đến ngay cả chính y cũng không biết mình có phải có tình yêu, chỉ có Úy Bảo Nhi mới có thể dẫn ra toàn bộ tình yêu của y, cho dù là Lưu Thiên Tứ cùng lớn lên với Lưu Thao, vô cùng thân thiết với y cũng chưa từng làm được.

Kiếp duyên(PN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ