Chương 301.2 (tiếp theo)
Lời này nghe giống như anh chào tạm biệt bà vậy.
Trong lòng Mạc Như Khanh co rút lại hồi đau đớn.
"Thời điểm lễ mừng năm mới hai đứa cũng không trở lại sao?" Bà cố nén lại tiếng nghẹn ngào, hỏi câu đầy ngóng đợi.
Trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn khác thường: "Giao thừa năm nay vừa vặn trùng hợp với sinh nhật của Lan Khê. Đã rất nhiều năm nay em ấy cũng chưa từng được hưởng lễ mừng sinh nhật. Năm nay con muốn bù đắp lại. Đến lúc đó để xem em ấy muốn thế nào ."
Sinh nhật.
Nhắc tới ngày này, trong lòng Mạc Như Khanh liền dậy lên giá lạnh. Bà cúi đầu nhớ lại rõ ràng sinh nhật của Lan Khê năm năm về trước, khi ấy mình đã sắp xếp một vụ bắt cóc làm cho Lan Khê suýt nữa bị cường bạo, sau đó dường như lại chạy đâu đó mất tích đêm... mà bà cũng không quản chuyện lúc ấy cô sống hay chết.
hiện tại, đến lúc báo ứng.
Cả nước vui mừng chờ đón thời gian vạn gia đoàn viên, mà bà lại lẻ loi, hiu quạnh một mình, nếm thử xem chút mùi vị của hậu quả xấu năm đó ,mình đã gieo xuống ra sao.Suốt dọc đường đi bà chỉ im lặng.
Lúc xuống xe Mạc Như Khanh thấy trên tuyết rơi xuống bả vai anh. Bà ngây ngẩn nhìn, sau đó theo bản năng tiến lên định phủi tuyết đi giúp anh. Khi bà vỗ vỗ mấy cái thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ, anh ngẩng đầu, nhưng lại dùng ánh mắt quỷ dị nhịn để nhìn bà.
Gương mặt Mạc Như Khanh tái đi, lúng ta lúng túng thu tay về.
Bất quá những động tác này của một người mẹ đối với con mình là một việc rất tự nhiên, nhưng khi bà làm thì sao lại lúng túng như vậy, mà anh cũng cảm thấy rõ ràng như vậy.
Mộ yến Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có chút buồn bực.
Lấy hành lý từ trong cốp sau xe ra, sau xách lên rồi đi lên phía trước , cũng không để ý gì tới bà nữa.
"Yến Thần, con không ngồi lại thêm một lúc nữa sao?" Thấy anh lên tiếng chào hỏi ông nội như muốn đi ra, lòng Mạc Như Khanh đầy chua xót hỏi lại.
" Con còn có việc." Anh nhàn nhạt giải thích mọt câu, nhìn về phía bà, "Mẹ còn có điều gì muốn dặn lại nữa không?"
Nếu không nói, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.
Mạc Như Khanh cố nhịn lại nước mắt lệ, khẽ hít một hơi chậm rãi nói: " Yến Thần, mẹ biết lúc này con chỉ cần nhìn về phía mẹ thôi trong lòng cũng đã không thấy thoải mái. Mẹ biết con chán ghét mẹ, so với lúc thời gian con vừa mới trở về nước có khi còn thấy chán ghét hơn..."
"Không phải là con chán ghét " anh lại thản nhiên cắt ngang lời của bà trong tròng mắt sâu thẳm kia vừa mới có cảm xúc lãnh đạm vừa bị tổn thương: "Con chỉ có thất vọng, sau đó vẫn là thất vọng, thất vọng rồi rốt cuộc về sau con không hề ôm hi vọng gì nữa."
Chẳng phải anh đã từng có lần cầu xin mong đợi bà đó sao? Nếu như không có, anh cũng sẽ không đánh cược với việc buông tay với sự nghiệp, mà mình đã mất nhiều năm để gây dựng ở nước ngoài như thế để trở về nước, theo ý nguyện của bà, giúp bà hoàn thành chuyện mà bà muốn anh làm, chỉ để hi vọng cũng có thể giống như người khác được cảm nhận một chút hương vị tình thương yêu " Mẹ" có thể cho mình xem như thế nào.
![](https://img.wattpad.com/cover/53148953-288-k201343.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào môn thừa hoan : Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng - Mộc Tiểu Ô
Romancetruyện này mk up để phục vụ cho mk đọc thôi. nếu bạn nào thích đọc thì nhào zô thôi nha!!!