Kiều An Hảo ở trong mộng nghĩ tới đấy, liền không dám suy nghĩ nữa, nước mắt cô chảy dữ dội hơn.
Một câu kia nói, giống như một cơn ác mộng.
Bất kể người anh thích là ai, dù sao cũng không có khả năng là cô.
Dù sao, không có khả năng là cô...
Tính từ thời điểm đó cho đến nay, một năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cô thầm mến anh tám năm. Vạn dặm trường chinh cũng bất quá mới tám năm, cô vậy mà lại tám năm như một trong lòng không có việc gì khác ngoài yêu anh, vì anh mà cố gắng, vì anh mà vờ vịt ngớ ngẩn, trong mơ nghĩ đến anh, ban ngày nhớ về anh. Toàn bộ thế giới của cô đều là anh. Rốt cuộc người cô thầm thương lại nói với cô rằng bất kể anh thích ai, thì người đó không thể là cô.
Mối tình đơn phương của cô, còn chưa kịp nảy mầm liền bị người chặt đứt từ gốc.
Kể từ đó, cô yêu anh, chỉ là chuyện riêng của một mình cô.
Từ lúc đầu cô tránh gặp mặt anh, cho đến cuối cùng thực sự cũng không gặp lại nữa. Thỉnh thoảng cô nghe một vài tin tức của anh từ miệng Hứa Gia Mộc, biết được anh ở trong làng giải trí như mặt trời ban trưa, biết được anh đã thu mua Truyền thông Hoàn Ảnh, biết anh đã giành được ngôi vị ảnh đế...
Kỳ thật, cho dù Hứa Gia Mộc không nói cho cô những điều này, cô vẫn có thể biết được. Vì anh đã trở nên nổi tiếng khắp nam bắc, chỉ cần anh có một chút tin tức lay động nhỏ, cũng có thể trở thành tiêu đề, gây ra một trận oanh tạc.
Coi dù là mấy năm sau, cô cố tình hay vô ý né tránh anh, cô lại vẫn có thể nhìn thấy anh. Vì đầy đường toàn là áp-phích của anh, các trung tâm mua sắm toàn là ảnh anh làm đại diện.
Biết rõ anh không yêu cô, nhưng cứ mỗi lần cô đi trên đường phố, nhìn thấy những tấm ảnh của anh, liền ngây người như một kẻ ngốc, sau đó quan sát tỉ mỉ xem anh so với trong ký ức của cô có thay đổi gì không.
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo ở trong mộng nhịn không được thấp giọng thổn thức lần nữa.
Khóc và khóc, Kiều An Hảo khóc đến tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Cô choáng váng mở mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, đờ đẫn một hồi thật lâu, mới phát hiện mình đã thấy một giấc mơ dài, cái gối đã bị cô khóc đến ướt đẫm.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ đêm. Hồi chiều về nhà, uống thuốc, cô ngủ một mạch cho tới bây giờ.
Kiều An Hảo xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm thuốc, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào nhà bếp rót một ly nước.
Kiều An Hảo trước tiên uống thuốc, rồi mới lấy gói sủi cảo trong tủ lạnh đem đi nấu một ít, sau đó một mình ngồi trước bạn ăn lớn, cúi đầu, chuyên tâm ăn.
Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.Kiều An Hảo rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra thì Lục Cẩn Niên vừa vặn đẩy cửa vào phòng ngủ.
Cửa phòng tắm gần sát cửa phòng ngủ, nên Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên chạm mặt nhau. Cả người Kiều An Hảo khẽ run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng chỉ cuối đầu, nhanh chóng đi về phía trong phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc nhìn bóng lưng của Kiều An Hảo, lại vươn tay, đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào.
Vì cảm cúm nên cả người Kiều An Hảo hết sức mệt mỏi, cô đi đến bên giường liền ngã gục, nhắm mắt lại. Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền tới. Lúc này chợt nhớ ra, Lục Cẩn Niên vào phòng tắm rửa mặt, sợ là đêm nay có ý định ở lại đây.
Kiều An Hảo đành phải vật lộn bò dậy khỏi giường, đi vào phòng thay quần áo, ôm bé bự ra.
Kiều An Hảo ôm bé bự còn chưa đi đến bên giường thì Lục Cẩn Niên quấn khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lông trong tay, lau tóc đang ướt.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đang ôm con gấu to kia, hành động lau tóc dừng lại một chút. Sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy sấy tóc.
Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, anh thấy Kiều An Hảo đặt con gấu lớn ở giữa giường, sau đó vén chăn lên, đưa lưng về phía giường anh ngủ, nằm xuống.
Gương mặt Lục Cẩn Niên trở nên u ám, không nhịn được gia tăng tốc độ gió của máy sấy, sấy khô tóc qua loa, rồi dùng sức ném máy sấy lên bàn trang điểm, xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét về phía giường lớn.
Mặc dù có con gấu ở giữa chia giường làm hai, Kiều An Hảo vẫn nằm gần mép giường như cũ, cả người giống như dán chặt vào giường tiếp tục ngủ.
Trực giác của phụ nữ nói cho Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên nhìn cô chằm chằm, cô vùi vào chăn, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhịn không được chôn vào gối. Thế nhưng phát hiện ra gối ướt, cô sững sờ chốc lát, mới nhớ ra lúc nãy ngủ, đã khóc rất lâu ở trong mộng.
Trong lòng Kiều An Hảo biết rất rõ, Lục Cẩn Niên chẳng thèm để ý gối của mình thế nào, nhưng cô vẫn như cũ sợ bị anh phát hiện mình đã khóc, liền yên lặng kéo gối vào phía trong mền của mình.
Hành động rất nhỏ của cô rơi vào trong mắt Lục Cẩn Niên, như cố gắng có thể tránh xa anh một chút.
Đôi mắt Lục Cẩn Niên lẳng lặng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo xinh đẹp trong chốc lát, sau đó mắt hơi giật giật, liền xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Kiều An Hảo đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại mới mở mắt, sau đó nhanh chóng lật ngược mặt gối, nằm xuống lần nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ(đang cập nhật)
RomanceMình vẫn đang cập nhật 1 chương mỗi ngày nhé! Truyện của mình có lẽ cập nhật nhanh hơn mấy bạn khác,hi vọng các bạn ủng hộ :))) Có nhiều lỗi sai nhỏ nhặt mong các bạn thông cảm. "Không được chạm vào tôi ở nơi công cộng ! Không được nói tôi là vợ của...