Chương 4 : Chiếc quần Sịp bị mất

916 37 0
                                    

Tập huấn ngày thứ tư, ông mặt trời vẫn lớn như vậy, cả sân thể dục thực im lặng, mọi người đều mặc đồng phục dứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, không được cử động, chỉ có thể đứng thẳng tắp, đã đứng suốt hai tiếng đồng hồ. Nói là rèn luyện sức chịu đựng, nhưng hai đùi của Mạch Đinh đều đau nhức, cậu muốn ngồi xổm xuống, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của giáo quan khiến cậu không dám nhúc nhích. Mồi hôi nhỏ giọt từ trên trán, đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng.

Cứ như vậy qua một giờ, trước mắt Mạch Đinh đã xuất hiện bóng đen, giống như bị say nắng, sắp ngất đến nơi. Cậu nghiêng đầu nhìn An Tử Yến, muốn bước tập tễnh đến chỗ An Tử Yến, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: có ngất cũng phải ngất trước mặt An Tử Yến, để hắn mang mình đến phòng y tế, vì tình bạn, vì song tính luyến, cố lên!

Chỉ có điều Mạch Đinh vẫn không gắng gượng được, khi còn vài bước nữa, Mạch Đinh liền đứng hết nổi. Một tên siêu cấp mập mạp ôm lấy Mạch Đinh gầy yếu, hô to: "Báo cáo giáo quan, có người ngất rồi." Hơi thở từ cái miệng thối của tên béo này phun toàn bộ lên mặt Mạch Đinh, Mạch Đinh càng muốn hôn mê, cậu vươn tay cầu cứu An Tử Yến, nhưng An Tử Yến chỉ đứng bên cạnh ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạch Đinh.

"Em mau đưa cậu ấy đến phòng y tế đi."

"Vâng."

Tên béo cõng Mạch Đinh, bởi vì hắn ra nhiều mồ hôi, mùi mồ hôi nồng nặng trên người hắn thêm một lần tập kích lỗ mũi của Mạch Đinh. Mạch Đinh còn chưa kịp giãy dụa, lần này hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Chờ Mạch Đinh tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường ở phòng y tế. Xem đồng hồ, giờ là buổi chiều, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy.

Lí Minh mang theo túi cơm tiêu sái mà đến, ném lên giường: "Sướng nhá, ngủ đã rồi đi."

Mạch Đinh cầm túi cơm ăn đến lang thôn hổ yết, miệng nhai nhồm nhoàm hỏi Lí Minh: "Sao cậu lại tới đây?"

"Vừa đến giờ nghỉ, nhớ đến cậu còn chưa ăn cơm, liền đi mua cầm đến cho cậu, giáo quan có dặn, cậu có thể nghỉ đến hết buổi chiều, nhưng buổi tối vẫn phải đến."

Tới tối, Mạch Đinh tinh thần đã ổn định hơn nhiều. Thừa dịp bóng đêm, Mạch Đinh trộm đổi đến đứng đằng sau An Tử Yến.

"Uy, đồng học, là tôi Mạch Đinh, tôi ở phía sau cậu."

An Tử Yến liếc mắt xem thường.

"Sao ban nãy cậu không giúp tôi, uổng công tôi tặng cậu một lọ kem chống nắng." Mạch Đinh kề sát vào An Tử Yến nhỏ giọng nói.

"Tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã là bạn bè? Cậu đối xử với bạn bè như vậy sao?"

An Tử Yến giơ tay lên: "Giáo quan, bạn này không phải đứng sau em."

Giáo quan nhìn về phía Mạch Đinh, hét lớn một tiếng, hới cũng thật nhiều: "Sao trò lại đứng ở đó, mau trở về. Không có ý thức đoàn đội gì cả, thấp thì phải đứng bên thấp."

Một câu của giáo quan, khiến cả đám người bị nội thương. Mạch Đinh quay trở lại chỗ của mình, liếc nhìn An Tử Yến, tâm lý của song tính luyến quả nhiên đủ đen tối-

[ Đam Mỹ ] Like LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ