Chương 3: Nữ trung hào kiệt
Từ biệt bọn Trình Thần đang lo lắng, tôi một mình đón xe về nhà nhưng khi chạy qua công viên, không biết ma xui quỷ khiến làm sao tôi lại xuống xe, thầm nghĩ một mình im lặng đi bộ về nhà.
Nửa đêm, đường phố yên tĩnh đến đáng thương, dưới ánh đèn đường, ngẫu nhiên tôi còn bắt gặp vài con bươm bướm đang triền miên bay lượn.
Giày thì một chiếc đã hy sinh ném Dương Tử, tôi mang chiếc còn lại khấp khểnh đi trên đường. Rất nhanh, gót chân tôi đã đau đến mức không chịu nổi, tôi đành tìm cái ghế dài ven đường ngồi xuống, tụt giày, chậm rãi xoa gót chân.
Chỉ là xoa gót chân thôi nhưng không hiểu sao nước mắt lại từng giọt, từng giọt rơi xuống mắt cá chân mà càng lúc rơi càng nhiều. Nước mắt không hề báo trước mà tuôn rơi càng khiến cho tôi không thể ngừng lại. Cuối cùng, tôi thu mình trên ghế dài, ôm đầu gối nghẹn ngào khóc.
Trên đường cái vọng lại âm thanh của một chiếc ô tô đang đi tới, tôi mặc kệ, vẫn duy trì tư thế này, khóc thật thương tâm. Tiếng lốp xe ma sát với đường nhựa ngay trước mắt tôi. Tôi ngước đôi mắt sưng vù, chậm rãi liếc cái xe mới dừng lại một cái, đây là một chiếc xe việt dã đắt tiền, chắc là chủ nhân của chiếc xe nửa đêm thấy tôi ngồi khóc thảm thiết nên mới tắp vào xem chuyện gì. Tôi nép mình vào bóng cây ven đường né tránh. Lái xe như thấy quỷ, nhanh chóng rời đi. Tôi nhớ lại mục đích của bản thân lại ngồi khóc tiếp.
Chỉ chốc lát sau, có ánh đèn xe chiếu vào mắt, tôi ngẩng đầu, đúng là cái xe việt dã kia lui trở lại.
Tôi quẹt nước mắt, cảm thấy chắc là chủ xe này chắc có bệnh. Xe dừng ở ven đường, một người đàn ông có thân hình thon dài bước ra từ ghế lái xe, tôi còn chưa nhìn rõ mặt anh ta thì thấy anh ta khóa xe lại, đèn xe cũng tắt ngóm. Anh ta bước nhanh vào con đường nhỏ trong công viên. Tôi nhìn vào ven đường, thì ra có một bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh, lúc ấy tôi liền sáng tỏ thì ra người này bị nghẹn nước tiểu sắp hết chịu nổi rồi.
Tuy bây giờ tôi đang rất thương tâm nhưng lý trí vẫn tỉnh táo. Nửa đêm nửa hôm, một cô gái ngồi khóc thảm thương như vậy không những ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục mà còn nguy hiểm cho bản thân. Nghĩ vậy, tôi lập tức vuốt sơ lại mái tóc, định đứng dậy tiếp tục về nhà.
Bên này tôi còn chưa đứng dậy thì bên con đường nhỏ đi xuống công viên kia xuất hiện hai tên lưu manh. Hình như bọn chúng đã có rượu trong người, đi đứng ngả nghiêng, không vững, nhìn thế nào cũng thấy là bọn chẳng ra gì. Tôi nắm chặt vạt áo, định chờ bọn hắn đi qua rồi rời đi.
Không ngờ lưu manh Giáp lảo đảo, chúi đầu té về phía trước, không may đụng phải đèn sau của chiếc xe việt dã kia thế là kèn chống trộm kêu inh ỏi. Hắn ôm đầu, lắc lắc đứng lên, dùng sức vỗ cửa kính xe: "Con nhóc này thật là hư hỏng! Con mẹ nó kêu la cái gì, ông đây còn chưa trèo lên thì mày kêu la cái gì!"
Tôi nghe được, méo mặt thở dài, chỉ thầm mong hai tên lưu manh này biến nhanh nhanh dùm cái.
Tên kia có vẻ tỉnh táo hơn, vỗ vai hắn nói: "Anh... Bạn tốt, say rồi sao! Con nhóc gì? Này... Đây là chiếc xe! Việt dã ! Xe mắc tiền đó nha!"
Người nọ nghe nhưng lại không phục: "Mắc tiền cái gì mà mắc tiền! Có xe là ngon lắm sao! Ông đây chỉ có xe máy cũng có thể tán gái được vậy! Hôm nay ôm Đông Đông, ngày mai lại ôm Tịch Tịch."
Tịch Tịch? Lỗ tai tôi dựng đứng.
"Trái ôm một cô, phải ôm một cô, thật tốt! Ha ha!"
Lời này giống như một con dao chọc thẳng vào nơi đau đớn nhất trong lòng tôi. Nếu ngày thường tôi nghe được câu này, cùng lắm cũng chỉ lạnh lùng cười mà thôi nhưng hôm nay...
Tôi giương mắt nhìn hai bóng người kia, bọn họ đang cười thật khoái trá, dường như rất tự hào với việc cùng lúc có hai người đàn bà vậy.
"Bạn hiền, đi thôi, tụi mình kiếm chỗ nào nhậu tiếp"
"Không được, ông đây xem chiếc xe này không vừa mắt, xe đắt tiền thì sao, ông cho tụi mày biết tay." Nói xong hắn cúi người nhặt một cục đá ven đường định ném vào chiếc xe.
Tôi thuận tay, nhặt luôn chiếc giày cao gót còn lại, lấy hết can đảm, hung hăng ném vào tên kia. Gót giày đâm vào cổ hắn, tên lưu manh bị đau, hô lên vài tiếng, tỉnh rượu ba phần nhưng cơn tức giận của hắn cũng tăng lên ba phần.
"Con bà nó, ai dám ném ông nội đây!"
Nghe hắn quát to thế, trong lòng tôi cũng hơi sợ nhưng sợ thì cũng đã không kịp nữa rồi, tên lưu manh kia đã thấy tôi, đôi mắt đỏ ngầu của hắn sừng sộ nhìn tôi. Tôi biết lúc này nều tỏ ra sợ hãi càng khiến bọn họ làm tới, thế là tôi chân không đứng dậy, lớn tiếng đáp lễ: " Ném ông nội nhà anh đó!"
"A, thì ra là một đứa con gái!" Người bên cạnh cười quái dị, đi về phía tôi. Trong lòng tôi thầm than không ổn nhưng trên mặt lại nở nụ cười khinh miệt, "Các anh dám lại gần tôi thử xem, chồng tôi vừa ra ngoài, đợi khi anh ấy trở về nếu các anh dám đắc tội anh ấy, sau này đừng nghĩ sẽ được yên thân ở thành phố A này."
Tên này rõ ràng tỉnh táo hơn tên kia, thấy tôi cũng không giống như giả vờ uy hiếp bèn muốn rút lui: "Bạn hiền, con bé này xem ra không dễ chọc đâu, hay là chúng ta..."
"Chọc! Ông đây muốn chọc thì sao? Mẹ nó, tưởng có tiền, có quyền là hay lắm sao? Hôm nay nếu ông có giết mày thì cùng lắm ông trả cho mày một mạng?"
Còi báo động trong tôi hú ầm ĩ, tên này trong cơn say thì chuyện gì cũng dám làm nha. Tôi xoay người muốn chạy, hắn nhanh hơn, sải vài bước đã túm được tóc tôi. Sức lực người say rượu thật khỏe, làm tôi sợ đến phát run, nhưng quơ quào xung quanh lại không có thứ gì đập được hắn.
Trong đầu tôi nảy ra một ý, dùng móng tay thế là tôi xoay người cào loạn xạ vào mặt hắn. Hắn bị tôi cào đổ máu, thét lên đau đớn rồi túm đầu ném tôi ra ngoài.
Tôi té ngồi xuống đất, đầu choáng váng, mắt tóe sao, chưa kịp phản ứng gì thì thấy một bóng đen đã đứng trước mặt: "Đồ con gái thúi" Tên lưu manh kia miệng thì quát mắng nhưng cũng không quên giơ chân định đá tôi. Tôi lui lại, ôm đầu tránh né. Nhưng mãi vẫn không thấy đau đớn, thì ra tên lưu manh kia đã bị ai đó hung hăng tóm chặt, mất trọng tâm, lảo đảo bị người đó đẩy ra xa. Một thân hình cao lớn chắn trước người tôi, lưng người này thẳng, dưới sự phản quang của đèn đường bóng dáng này càng thêm cao ngất, cho tôi cảm giác thật an toàn. Những thời điểm như thế này, nếu có người chịu đến giúp đỡ mình sẽ làm mình cảm động rơi nước mắt. Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, không hiểu sao lại có cảm giác bóng dáng xa lại này lại quen thuộc như vậy mà giọng nói của anh ta so với bóng dáng càng làm tôi quen thuộc hơn mấy phần.
Dường như... Giống như... lúc Dương Tử định đánh tôi thì chính giọng nói này đã ngăn cản ...
Anh ta lấy di động ra gọi: "Alo, là cảnh sát Dư phải không? Là tôi đây, trên đường Hưng Võ tôi gặp hai tên lưu manh, làm phiền anh nhanh chóng tới một chuyến"
Hai người kia vừa nghe anh ta báo cảnh sát nhất thời kinh hoảng, lập tức ra hiệu cho nhau vội vàng bỏ chạy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy tay xoa xoa da đầu bị túm phát đau, giãy dụa suy nghĩ đứng dậy. Một bàn tay thon dài thập phần có khí khái chìa ra trước mặt tôi, tôi giật mình nhưng cũng không khách khí bắt lấy.
Lòng bàn tay của anh ta ấp áp cũng làm lòng tôi nóng lên. Anh ấy dùng sức kéo tôi đứng dậy. Sau khi vuốt lại tóc tai cho gọn gàng tôi mới ngẩng đầu nhìn lên: "Cám..." chữ tiếp theo bị tôi nuốt ngược vào bụng đổi thành một câu cực kỳ kinh ngạc: "Tại sao lại là anh?"
Anh chàng tình một đêm kia ...
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại anh lần thứ hai, càng không nghĩ tới sẽ gặp lại nhau trong bộ dạng chật vật như thế này.
Anh tà mắt đánh giá tôi một phen, lạnh lùng cười: "Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, thời điểm nào, địa điểm nào tôi cũng có thể thấy cô đánh nhau cùng người ta"
Nghe anh nói vậy chẳng lẽ vừa rồi tôi đánh nhau với Dương Tử anh ta cũng thấy?
Trong lòng tôi đang tự hỏi thì bỗng nhớ ra, lúc tôi tức giận đến mất trí kia hình như, có vẻ như..có một người đàn ông kéo tôi lại...Chà, xem biểu tình của anh, trong lòng tôi lại nảy ra ý nghĩ "Thật đúng là có duyên" tôi âm thầm bĩu môi.
Nữ trung hào kiệt? Tôi cười gượng, thật ra tôi là đứa nhát gan nhưng không hiểu sao những lúc tôi lên cơn hung dữ đều bị anh nhìn thấy.
Anh ta buông tay tôi ra, đi đến xe, tắt hệ thống báo trộm, đèn xe nháy hai cái, anh ta mở cửa xe ngồi vào. Tôi cúi đầu xem xét bộ dạng xám xịt của mình, chân không giày, nếu so sánh thì tôi hoàn toàn không dám nhận là cô bé lọ lem, bộ dạng bây giờ của tôi giống cô bé bán diêm hơn. Đèn xe lại chớp nháy nhưng vẫn chưa đi, tôi dùng ánh mắt tội nghiệp liếc cái xe kia một cái rồi nhặt lên chiếc giày đã dính bẩn, lòng tự hỏi có nên mang vào hay không? (Mình cũng tự hỏi còn một chiếc giày thì mang vào làm gì nhỉ?)
Anh chàng kia rất thức thời, hạ kính xe xuống, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Lên xe."
Tôi giật mình, sửng sốt một phen, anh ta không kiên nhẫn chờ bắt đầu nhíu mày, tôi ngay cả giày cũng chưa kịp mang nhanh chóng mở cửa xe chui tọt vào, chỉ sợ chần chờ thêm phút nào nữa thì anh ta đổi ý ném tôi xuống đất mất.
Anh ta liếc mắt đánh giá tôi vài lần mới hỏi với một chút trào phúng: "Đi chỗ nào?"
Lúc này tôi cũng chẳng còn sức quan tâm biểu tình khinh miệt của anh ta, nhanh chóng chỉ đường rồi dựa vào ghế nhìn chằm chằm ra đường. Anh ta có lẽ là người ít lời, đối với tôi cũng chẳng có chuyện gì để nói nên cả đường đi cả hai đều im lặng.
Khi đến dưới lầu nhà tôi, tôi xuống xe, lễ phép nói: "Cám ơn, hẹn gặp lại"
Giọng nói lãnh đạm từ trong xe truyền ra: "Tôi không thích cùng một người đàn bà xuất hiện nhiều lần trước mặt tôi.", nói xong, anh ta đánh tay lái, lưu loát quăng lại cho tôi vẻ mặt kiêu ngạo, nghênh ngang mà đi.
Tôi âm thầm nắm tay thành quyền... Anh thật sự cho rằng tôi hy vọng gặp lại anh sao?
Mà lúc này, tinh thần mỏi mệt cộng thêm cái bụng đói meo làm tôi thở dài. Ngày hôm nay quả thật tổn hại đến cả tinh thần lẫn thể xác, hoàn toàn không có tinh lực đi so đo với anh chàng này làm gì. Tôi ủ rũ lên lầu, mở cửa, cởi giày, tắm rửa xong trèo lên giường, ôm đầu, mang bụng đói đi ngủ.
Trong giấc ngủ, tôi dường như vẫn cảm nhận được một vòm ngực rộng rãi và ấm áp, giống như đêm nào đó đã để tôi dựa vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô nàng mạnh mẽ (full)
Novela JuvenilCÔ NÀNG MẠNH MẼ - Full - Cửu Lộ Phi Hương CÔ NÀNG MẠNH MẼ (Tên gốc: Cô nàng uy vũ) Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Văn án Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con thiên nga trắng Trên mặt nước thì giả vờ tao nhã cao quý, không hơn thua với đời nhưng hai chân dư...