Tối hôm đó, Bạch San về nhà vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức. Đoán ngay Bạch Lâm đã về, cô thay dép rồi dò dẫm đi vào trong bếp. Cảm giác được về nhà khiến cô thấy an tâm, thoải mái hơn nhiều. Định lên tiếng nói gì đó, Bạch Lâm đã nói trước.
_ Chị, tối qua mưa lớn em không về được. Chị ở nhà không có chuyện gì chứ?
Kì thi chẳng bao lâu nữa là diễn ra ,Bạch Lâm một tuần phải đến trung tâm dạy tiếng anh học thêm vào buổi tối mấy bữa, điều này Bạch San biết rõ.
Giấu ngón tay băng bó lung tung ra sau lưng, Bạch San gượng cười.
_Chị không phải trẻ con ,vẫn ổn mà...
_ Vậy mớ hỗn độn ở ban công là sao? Em còn thấy máu nữa...
Bạch San không nói gì, cô cảm giác có một vòng ôm đang bao trọn bản thân. Cô biết Bạch Lâm rất thương cô. Cậu giờ đã là một chàng trai 18 tuổi rồi, cao lớn và hiểu chuyện lắm.
_ Chị em đã nói rồi, có chuyện gì cũng phải nói với em, đừng để một mình chị phải gánh vác như vậy.
Bạch San khóc, cậu nói cô một mình gánh vác, còn cậu thì sao? Đêm mưa hôm qua có phải cậu đã rất đau đến nỗi không dám về? Có phải cậu sợ cô biết bản thân cậu cũng đã chịu nhiều khổ cực?
Bạch San đưa tay vuốt tóc cậu, những suy nghĩ đó làm cô thấy nghẹt thở, lồng ngực như bị ai đó lấy kim châm vào , rất đau, thực sự đã rất đau...
Bạch Lâm nở nụ cười yếu ớt , khẽ lau đi những giọt nước mắt của Bạch San. Anh giở giọng trách móc:
_ Chị ngốc, chị khóc cái gì chứ? Đừng có giấu nữa, đưa tay đây em xem, em thấy ở cửa ban công có vết máu.
_ hihi. Em xem chị băng bó được nè.
Bạch San giơ ngón tay mình ra. Bạch Lâm thở dài nhìn ngón tay được băng một lớp bông dày cộm ở một nơi còn vết thương lại ở một nơi, bà chị này thật là làm cậu không thể yên tâm được.
Đỡ Bạch San ra chỗ bàn ngoài phòng khách cậu nói "để em thay băng giúp chị "rồi đi lấy hộp cứu thương.
Bỗng nhiên Bạch San có cảm giác thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Cuộc sống đủ ăn, đủ mặc, công việc đàng hoàng, có những người đồng nghiệp luôn quan tâm mình còn có người chị gái và em trai hết mực yêu thương, như vậy là đủ rồi có phải không? Cho dù bản thân không nhìn thấy gì, cho dù không sung túc như thân phận tiểu thư xưa kia, cho dù bố mẹ đã qua đời nhưng so với trước kia thì cuộc sống hiện tại khiến cô thấy thỏa mãn rồi!Bắt đầu với bản hợp đồng mới bằng việc đến công ty Thanh Dương tham khảo những điều cần biết, Bạch San cảm thấy có phần lo lắng. Mắt cô không thuận tiện như vậy phải làm tốt như thế nào để tổng giám đốc Thanh Dương hài lòng? Tuy chị Diêu Vũ nói anh ta là người dễ chịu lại tốt bụng nhưng mới 28 tuổi mà đã tự mở được công ty như vậy thì làm việc chắc chắn phải yêu cầu sự chuyên nghiệp rất cao. Thôi thì cô cố hết sức vậy! Cứ được tới đâu hay tới đó.
Cũng may một việc là công ty Thanh Dương cách căn hộ Bạch San đang ở không quá xa, đi bộ hơn 10 phút là tới nơi. Con phố này cô đã đi qua đi lại hai năm rồi! Cách công ty một đoạn là siêu thị mà cô hay mua đồ vì vậy việc đi lại cũng không quá khó khăn.
Đứng trước công ty Bạch San ngẩng đầu lên nhìn trời, dù không thấy gì nhưng lòng cô thầm hạ quyết tâm, hoàn thành hợp đồng lần này thì tiền học phí cũng như chữa trị của Bạch Lâm cô có thể lo ổn thỏa rồi! Nắm chắc chiếc gậy trong tay Bạch San bắt đầu chậm chạp bước vào trong . Đi tới đại sảnh cô nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện đang tính nhờ ai đó chỉ mình đến phòng thư kí giám đốc thì cô đâm phải một người, ngửi mùi thì cô đoán là đàn ông. Anh ta nhanh tay đỡ lấy cô rồi vội hỏi:
_ Xin lỗi! Cô không sao chứ?
Giọng anh ta thật dễ nghe. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Bạch San khi nghe anh chàng tử tế kia nói với mình. Cô có phần bối rối, hướng về phía phát ra tiếng nói mà thành khẩn cúi đầu.
_ Là tôi va vào anh. Tôi phải xin lỗi mới đúng! Thật xin lỗi. Tôi không cố ý. Xin lỗi anh...
Anh ta cười.
_ Không sao...Ừm. Mà cô tìm ai vậy? Tôi đưa cô đi.
Có lẽ anh ta đã biết Bạch San là người mù. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác xấu hổ như vậy, cảm giác này nảy sinh không phải vì sự việc ban nãy mà cô xấu hổ với khiếm khuyết của bản thân. Đứng trước anh bỗng cô muốn che dấu sự thật cô chỉ là một cô gái mù. Ý nghĩ này hơi kì lạ có lẽ chỉ vì đã lâu Bạch San chưa tiếp xúc với người lạ nhất là đàn ông. Từ sau khi kiếm được việc làm cô cũng loanh quanh quen được mấy người đồng nghiệp nam rồi còn cậu thanh niên làm ở quầy tính tiền của siêu thị, em trai cô...hình như cô chẳng nghĩ được ai nữa, đúng là ít đến đáng thương_Bạch Lâm đã từng nói như vậy.
Bạch San cười nói nơi mình muốn đến rồi đi theo anh. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô gặp anh. Bạch San đã nghĩ như vậy nếu không có một sự cố nhỏ của hai tuần sau...
![](https://img.wattpad.com/cover/78012668-288-k221404.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thời gian tươi đẹp ấy
Cerita PendekBạch San là một cô nàng tiểu thư kiêu kì, ăn chơi thành tính. Chỉ sau một vụ tai nạn giao thông mà nhà tan cửa nát. Bố mẹ chết trong vụ tai nạn đó, em trai thì bị gãy chân còn cô thì có thể sẽ không còn cơ hội nhìn t...