Phần 2

13.7K 552 27
                                    


Anh không màng đến việc cô đã ngất đi, đưa tay nắm lấy hông cô, động thân một cái, liền đem chính mình vào sâu trong hang động của cô, điên cuồng ra vào trong cơ thể cô không chút thương tiếc. Ánh mắt chất chứa bao nỗi hận thù cùng chán ghét, hắn càng va chạm càng mạnh như muốn trút hết tất cả lên người cô. 

" A...." Dứoi thân truyền đến cảm giác đau đớn, như bị xé ra làm hai khiến cô dần dần tỉnh lại, cô khó chịu nâng đôi mi, kinh hoảng nhìn anh đang điên cuồng ra vào trong cơ thể cô, ánh mắt của anh làm cho trái tim cô đau như bị ai dày xéo.

" Ân Ân...đừng rời xa anh...Ân Ân...đừng mà!" Anh khẽ mê mang thì thầm vào tai cô, như đang tỏ tình với người mình yêu....nhưng lời nói của anh đã làm cho cả người cô lạnh đi, lạnh đến tận xương tuỷ. Giọt nước mắt cô rơi xuống, cô khẽ cắn chặt lấy đôi môi khô khóc đến bật máu, run rẩy thì thầm : " Vì sao...vì sao? Anh không thể yêu em chứ? Vì sao chị ấy có thể...có tất cả mọi thứ , còn em thì...không? Ngay cả việc em muốn ở bên cạnh anh cũng khó đến vậy ư..?". Nhưng lời thì thầm trong đau khổ của cô anh căn bản không nghe được...
..............

Tính từ buổi tối hôm đó cho đến nay cũng đã tròn một tháng anh không về nhà, tuy nhiên mỗi ngày cô đều lặng lẽ ngồi trên ghế sôpha chờ anh. Hôm nay cũng vẫn thế, cô im lặng ngồi trên ghế thẫn thờ, đôi khi lại mỉm cười hạnh phúc, đưa tay xoa xoa bụng mình, vì ở đây đã có một sinh linh nhỏ bé trú ngụ, đây chính là con của cô và anh. Đang suy nghĩ vu vơ, chợt cô nghe có tiếng mở cửa, trái tim cô khẽ nảy lên, cô hồi hộp nhìn về phía cửa, vì anh đứng ngược ánh sáng nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh nhưng cô biết đó chắc chắn là anh, là người mà cô mong nhớ bấy lâu nay: " Anh...về rồi" 

Anh bước vào nhà, không thèm liếc cô một cái nhanh chóng đi lên lầu, cô cũng đi theo anh, cô quyết định nói cho anh biết tất cả...nếu anh hận cô thì không sao cả, cô sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh bù đắp những lỗi lầm của mình, cô hạ quyết tâm nhìn anh nói : " Chúng ta...kết hôn đi! Em có thai rồi...là con của anh" Cô khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn anh, tiếp tục nói : " Chúng ta cũng nhau xây dựng một mái ấm hạnh phúc...có được không anh?!" 

Anh kinh ngạc nhìn cô trong phúc chốc, nhưng nghĩ đến lời đồn cô đã qua lại với nhiều tên đàn ông, đứa nhỏ đó chắc chắn là của một trong nhưng tên đó..giờ cô lại nói đó là con anh, thật nực cười, trong mắt anh lại hiện lên một tia tức giận không dễ phát hiện, anh âm trầm nhìn cô, cất giọng lạnh lùng: "Con ư...cô đã ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông rồi, bây giờ lại nói thứ nghiệt chủng này là con tôi à...nói không chừng là của cả đám hợp lại mới có đấy !Thứ nghiệt chủng này...không dáng sống trên đời" Anh tức giận đẩy cô xuống đất, giơ chân đạp liên tiếp vào bụng cô, ánh mắt anh chuyển sang đỏ ngầu, điền cuồng đạp vào bụng cô.

" KHÔ..NG!!!" Tiếng thét đầy đau đớn của cô vang vọng khắp căn phòng, nước mắt cô tuôn trào theo từng cái nhấc chân của anh 'Tại sao...sao anh lại nhẫn tâm với cô...hay là vì anh không tin tưởng cô, trước giờ anh chỉ xem cô là một người đàn bà độc ác cùng tham lam?. Cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh, yêu anh...cùng nhau xây dựng mái ấp hạnh phúc....nhưng sao lại khó khăn như vậy?'.Theo từng dòng suy nghĩ chợt lướt qua, trái tim cô bắt đầu lạnh đi, cái rét lạnh thấm vào tận xương tuỷ, cô ngưng giãy dụa, lặng lẽ nhìn anh đang điên cuồng đạp vào bụng cô, đạp vào nơi đang bao bọc một sinh linh bé nhỏ còn chưa thành hình, ánh mắt cô chuyển từ bi thương sang căm hận, cái thế giới mà cô cho là hạnh phúc khi ở bên anh giờ đây đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, cô cố gắng chịu đựng cơn đau đớn truyền tới từ dưới bụng, căm hận nói: " Tôi...hận...anh! Tôi..hận...anh! Tôi..vô..cùng..hối..hận...vì...đã..yêu..anh...vô...cùng...hối..hận"

Anh chợt ngưng động tác lại nhìn cô, nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất, đôi mắt cùng lời nói đều là phẫn nộ cùng căm hận đối với anh, khi anh nghe cô thốt ra những lời đó, trái tim anh chợt xẹt qua một cảm giác đau đớn 'Tại sao anh lại đau lòng? Chính cô đã hại chết người anh yêu nhất...lại còn dám phản bội anh, tại sao anh lại phải quan tâm tới người đàn bà đê tiện, bẩn thỉu này' Càng nghĩ ánh mắt ah ngày càng lạnh đi kèm với sự phẫn nộ chưa từng có' Cô dám hận anh? Cô có tư cách gì để hận anh...là anh nên hận cô mới đúng....chết tiệt!".Anh không ngừng nghỉ đạp vào bụng cô cho đến khi thấy dòng máu nóng ấm chảy ra từ giữa hai chân cô, mới hài lòng thu chân. 

Anh không thèm quan tâm cô đang đau đớn nằm dưới sàn nhà, lập tức ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay bốp mạnh cổ cô, nhìn cô với ánh mắt khát máu, cất giọng lạnh lùng " Như vậy chưa là gì với việc cô đã làm với cô ấy...người đàn bà độc ác, tham lam cùng đê tiện như cô....không đáng sống trên đời này" Nói xong anh buông tay, xoay người lạnh lùng bước đi.

Cô nằm đó giãy dụa yếu ớt nhìn theo bóng lưng của anh, ánh mắt hận thù dần trở nên tuyệt vọng xen lẫn bi thương, cô khẽ run rẫy đưa tay đặt lên bụng mình, nghẹn ngào khóc nức nở: "Con à...mẹ xin lỗi!", cuối cùng cô cũng ngất đi trong muôn vàng đau đớn.

 Sai Lầm Muộn Màng (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ