Khi cô tỉnh lại một lần nữa, là lúc cô đang ở bệnh viện, bác sĩ nói tử cung cô bị va chạm mạnh dẫn tới sau này cô không thể sinh con được nữa, cô cũng chỉ nở nụ cười nhạt im lặng không nói, ánh mắt vô hồn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này một người đàn ông đi vào, dáng người cao to, ngũ quan anh tuấn, khác với vẻ lạnh lùng của hắn, anh là một người vô cùng ôn nhu, anh lặng lẽ đứng đó nhìn cô một hồi lâu khẽ mở miệng: " Nếu không còn tình cảm...thì hãy rời đi, rời khỏi hắn em sẽ hạnh phúc "
Nghe giọng nói quen thuộc đó cả người cô chợt cứng lại, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua những hình ảnh đau khổ của ngày hôm đó, cái ngày mà hắn tàn nhẫn lấy mất đứa con của cô, dù cho cô có đau khổ, tuyệt vọng cầu xin hắn. Cả người cô không ngừng run rẩy, đôi mắt vô hồn dần trở nên bi thương. Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt đau khổ chậm rãi rơi, cô muốn buông bỏ tất cả....những gì liên quan đến hắn!.
" Em...sẽ đi với anh!" Cô cất giọng khàn yếu ớt nói, bàn tay dấu bên trong chăn khẽ nắm chặt lại, ánh mắt bi thương dần dần bị sự kiên định thay thế, trái tim cô đã chết 'Hắn không cần tình yêu của cô....cũng không cần..đứa con...Ngày mà hắn tự tay phá đi tất cả hy vọng của cô dành cho anh...thì cô đã biết mình không thể nào ở bên cạnh hắn được nữa'.
Anh ấy khẽ nhìn cô thật lâu, như muốn xác định việc gì đó, chậm rãi đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô, khẽ ôn nhu dặn dò : " Được, em cứ ở đây tịnh dưỡng cho tốt, khi nào em khoẻ thì chúng ta sẽ khởi hành....rời khỏi nơi này".
Cô mỉm cười dịu dàng, mặc cho anh vuốt ve mái tóc rối của cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại tận hưởng sự ôn nhu của anh 'Thật tốt khi có anh ấy đây!Anh chính là thiên thần.... do ông trời ban tặng cho cô. Tình cảm của anh dành cho cô thật quá lớn nhưng mà cô không đủ tư cách để nhận lấy' Tận sâu trong ánh mắt đang cười của cô, đang ẩn nấp một nỗi đau thương không dễ nhận ra.
.........................................
Sau khi anh đi, thì cô mới mệt mỏi tựa vào giường, căn phòng dần trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó, làm cho lòng cô cũng chậm rãi bình tĩnh theo. Nhưng, đâu ai đoán trước được sự đời, không ngờ cô lại phải gặp lại người đàn ông này một lần nữa....người mà có lẽ bây giờ cô hận nhất.
" Trò chuyện vui vẻ quá nhỉ?!" Hắn chậm rãi bước tới giường bệnh, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ không chút biểu cảm đối diện với người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
" Anh...nói vậy là sao? Tôi không hiểu?!" Cô bình tĩnh hỏi lại, đôi mắt bi thương cùng tuyệt vọng trong kí ức của hắn giờ đây chỉ còn lại một mãng yên bình không chút gợn sóng, cô khẽ cong mỗi cười nhạt : " Anh tới đây làm gì? Là xem tôi...còn sống hay là...đã chết sao?!" Cố tình che dấu vẻ ngạc nhiên vào trong đáy mắt, cô lặng lẽ thăm dò mục đích của hắn.
Hắn im lặng, không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt ngày trở nên lạnh hơn, châm biếm nói : " Cô đúng là người đàn bà đê tiện...mới rời khỏi tôi có hai ngày thôi mà đã đi quyến rũ người đàn ông khác, hử? Hay là người đàn ông đó chính là cha của...thứ nghiệt chủng kia?!". Hừ hắn vốn cảm thấy có lỗi nên đến đây thăm cô, không ngờ vừa mới tới đã nhìn thấy một màn ôm ấp, anh anh em em của cô, hắn khẽ hừ trong lòng 'đúng là đồ đàn bà đê tiện'.
" Anh...đừng nói bậy! CÚT....cút ra ngoài ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa" Cô kích động thét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nay vì kích động mà càng trở nên trắng bệch, cô chỉ tay vào mặt hắn, cất giọng đầy căm hận : " Anh cút ngay ! Anh không có tư cách gì để sỉ vả tôi cũng như anh ấy....càng không có tư cách gọi con tôi là 'nghiệt chủng' ".
Hắn điên tiết nhìn cô, đưa tay bóp cằm cô, ép cô phải đối diện với chính mình, lạnh lùng nói : " Cô dám đuổi tôi?! Hừ..tôi sẽ cho cô thấy cái giá của việc này" Nói xong hắn đưa tay túm lấy hai tay cô, thô bạo kéo cô ra khỏi bệnh viện 'Người phụ nữ thối tha này dám đuổi hắn sao? Cô vì bảo vệ tên gian phu đó mà tức giận với hắn...đáng chết!' Càng nghĩ ánh mắt hắn càng đỏ ngầu, thô bạo đẩy cô vào trong xe, nhanh chóng phóng đi.
Hắn đưa cô trở về căn biệt thự, nơi mà hai người đã từng ở, hắn lôi cô vào một căn phòng, đưa tay trói cô vào chiếc giường ở giữa phòng, ánh mắt khát máu nhìn vào cô, chậm rãi nói : "Thế nào? Có tuyệt không? Hahaha.."
Cô điên cuồng giãy dụa, ánh mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi hắn : " Anh điên rồi! Đồ thối tha...mau thả tôi ra, khốn kiếp...mau thả tôi ra!!!" Cô mắng chửi đến khàn cả họng, nhưng hắn vẫn không mảy may động đậy, chỉ đứng đó nhìn cô như đang nhìn con mồi đang quằn quại giãy dụa trong đau khổ.
" Thả cô ra?...Hừ!! đừng có vọng tưởng, cô đã là người của tôi mà lại dám gian díu với thằng đàn ông khác...Tôi nên xử lí cô như thế nào đây?Nhỉ?!" Hắn cất giọng trêu đùa, bàn tay không ngừng lên xuống vuốt ve thân thể cô.
" Cút ngay cho tôi!!!! Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi ngay...!" Cô lạnh lùng thét lên với hắn, không ngừng giãy dụa, ánh mắt nhuốm đầy hận thù nhìn hắn.
" Cô nên nhớ..cô là người phụ nữ của tôi!" Hắn âm trầm nói, đôi tay càng không ngừng vuốt ve trên người cô, thô bạo xé đi quần áo trên người cô, đôi môi lạnh băng áp xuống thân thể cô, khiến cho cô một hồi rùng mình cùng ghê tởm.
"Đừng!!! Đừng...anh mau cút cho tôi" Cô rống lên, cả cơ thể mệt mỏi nằm đó, không còn sức kháng cự, trong mắt cô bây giờ anh giống như một thứ bẩn thỉu khiến cô không muốn đụng vào.
" Hừ...cô muốn giữ lại cái gì cho người đàn ông đó đây? Cô là người của tôi...tất cả của cô đều là của tôi" Hắn lạnh lùng tuyên bố, trong giọng nói chất chứa đầy sự ghen tuông, nhưng mà hắn và cô không hề nhận ra.
Một đêm điên cuồng chiếm lấy cô, không hề có một chút thương tiếc nào dành cho cô, hắn cuối cùng cũng thoả mãn nhắm hai mắt lại, vòng tay ôm lấy cô khẽ thì thầm : " Cô là của tôi..của tôi". Còn cô khi nghe lời nói đó của hắn, chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, không hề có tình cảm....đối với một người đã tàn nhẫn lấy đi đứa con của cô...lạnh lùng chà đạp tất cả tình cảm của cô..thì cô còn dám có hi vọng nào với hắn đây?!
----------------------------------
BẠN ĐANG ĐỌC
Sai Lầm Muộn Màng (Full)
ContoTên : Sai Lầm Muộn Màng Tác giả: Louis Linh Thể Loại: Hiện đại, Ngược, Se