Chap 2

226 13 2
                                    

Mọi người đều ra đón cậu, quần áo chỉnh tề sắp thành hai hàng

"Chào bang chủ."

"Ngồi đi."

"Báo cáo tình hình gần đây của các bang khác đi."

"Bang chủ." Người đang nói chính là Đường chủ-chịu trách nhiệm tình báo: "Mới vừa nhận được tin tức, Lang Bang-một bang đang chống đối với bang của chúng ta đã liên hiệp với những bang nhỏ khác để đối phó chúng ta."

"Nga, nói cụ thể đi."

******************

An bài tốt mọi việc ở phân bộ, khi về nhà đã là mười giờ rồi. Về nhà sao!

"Thiếu gia, cậu đã về rồi!"

"Lão gia bảo rằng khi nào cậu về thì vào thư phòng gặp ông ấy." Ông ta tìm cậu có chuyện gì?

"Vào đi." Một giọng nói uy nghiêm phát ra từ bên trong cửa truyền đến, mở cửa, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc, trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, nhìn ông rất uy nghiêm, năm tháng ở trên người ông để lại quá nhiều dấu vết. Vốn là trên khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, ở hai bên thái dương cũng đã điểm vài cọng tóc trắng, mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, cho dù ở nhà cũng mặc tây trang cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nào xốc xếch! Đây chính là cha của cậu, người quen thuộc nhất cũng là người xa lạ nhất.

"Ngồi đi."

"Có việc gì?" Bọn họ tựa như người ngoài, nói chuyện khách khí với nhau.

"Con muốn đợi bao lâu?"

"Không xác định."

"Có tính toán gì không?"

"Ta hỏi một chút không được sao?" Rốt cục ông cũng thả cây bút trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cậu. Haizz! Thằng bé cùng mẹ nó càng lúc càng giống nhau. Nó rốt cuộc cũng trưởng thành rồi! Có phải hay không nên đem công ty giao cho nó, để cho nó quản lý, ta như vậy hảo có thời gian đi tìm bà ấy rồi!

Gần như xem thấu ý nghĩ của ông: "Tôi sẽ không tiếp nhận công ty." Cậu lạnh lùng nói: "Ông nên biết tôi đã có sự nghiệp cùng bang phái của mình, tôi không muốn nhúng tay chuyện của ông."

"Đây cũng là chuyện sớm hay muộn." Ông nhịn không được rống lớn: " Lập tức đem cái công ty buồn cười đó cùng bang phái gì đó giải táng đi."

"Ông không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi." Cậu cũng nhịn không được nữa đáp lại thật to.

"Ta là cha của con!"

"Ha ha ha, buồn cười, hiện tại đã biết ông là cha của tôi rồi ư? Ông đã bao giờ làm trách nhiệm của một người cha chưa? Kể từ khi người đàn bà kia bỏ đi, ông đã từng chiếu cố tôi chưa?" Hai mắt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, không muốn cho ông ta thấy bộ dáng yếu ớt của cậu. Nhịn xuống không thể để cho nước mắt chảy ra. Ông ta đi tới trước mặt của cậu, buộc cậu phải nhìn vào ông ấy: "Bất kể con có thừa nhận hay không, trên người con đang chảy dòng máu của ta, con không thể thay đổi được."

Cậu biết, ông ta thông qua cậu để nhìn một người khác, mẹ của cậu, người yêu của hắn - Tô Huệ, người phụ nữ Nhật Bản kia, đột nhiên cảm giác ông ta cũng rất đáng thương, không nhịn được nước mắt chảy xuống, giơ tay lên, lấy hai tay đặt ở hai vai của cậu lấy ra, ngồi trở lại trên ghế sa lon, lạnh lùng nói: "Tôi đã thấy bà ta."

"Cái gì? Con nói đã nhìn thấy bà ấy?" Thanh âm của ông nhịn không được mà run lên, kinh ngạc nhìn cậu.

"Đúng vậy, ở Nhật Bản. Tôi đã đem tư liệu của người ấy điều tra rõ ràng, sau khi xem thì liên lạc với tôi." Cậu từ trong ba lô lấy ra một phong tài liệu đặt lên bàn, rồi đứng dậy rời đi, trước khi ra cửa, quay đầu lại nhìn ông một cái, vẫn đứng ở chỗ cũ ánh mắt không có tiêu điểm, ông ta lại đang nghĩ về bà ấy sao?

****************

"Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lại muốn hư hỏng như vậy? Ban đầu là người nào tỏ tình nói yêu vĩnh viễn không thay đổi? Bài hát này là nàng sau khi rời đi hắn vẫn thường nghe..." sáng sớm người nào gọi điện thoại cho cậu a~

"Nói!"

"Lộc Hàm, chẳng phải hôm nay chúng ta sẽ đi học sao, mình đã cùng Bạch Hiền nói qua rồi, còn có thủ tục nhập học chúng ta cũng đã cho người làm tốt rồi nha." Khánh Thù ở đầu dây bên kia kích động kêu to, tiểu tử này, làm cái gì cũng thật có tinh thần a!

"Chẳng phải đã học xong rồi sao, vì sao phải đi học lại?"

"Ai nha~ Chúng ta không phải là nhàm chán sao? Đi trường học không tồi a~ đi đi Lộc Hàm!" Khánh Thù làm nũng nói: "Hơn nữa, Bạch Hiền cũng đồng ý rồi. Chúng mình lập tức đến nhà bạn tập hợp nga, cứ như vậy đi, mình đến ngay!" Bên kia đã ngắt điện thoại, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thiếu gia, cậu dậy rồi à?"

"Ông ta đâu?"

"Lão gia đến công ty rồi." Không biết ông ta nghĩ như thế nào, chẳng phải đây là vấn đề ông ta muốn biết ư, tại sao còn có thể bình tĩnh như thế đi làm? Hay là ông ta cũng không có yêu bà ấy như trong tưởng tượng của cậu? Hừ!

Đang suy nghĩ, Bạch Hiền cùng Khánh Thù đã tới: " Lộc Hàm, chúng mình đi thôi."

"Không cùng nhau ăn điểm tâm sao?"

"Tốt, nhanh lên một chút nga, nếu không bây giờ không đi sẽ bị muộn mất." Khánh Thù đáp.

******************

Học viện Hoàng Gia

"Đến rồi!" Bạch Hiền lên tiếng. Trường này do ba gia tộc cùng sáng lập, khắp cả nước chỉ có hai học viện như thế này. Có thể ở chỗ này đi học đều là người có bối cảnh đặc biệt.

"Chúng ta phải đi báo danh." Khánh Thù nói, ba người bọn họ đem xe cất kỹ, hướng phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới. Dọc theo đường đi hấp dẫn rất nhiều người. (Cả nam lẫn nữ)

"Oa! Học viên mới a! Cậu trai ở giữa (Lộc Hàm) ta đây muốn đi đuổi theo cậu ấy." Một tên mê trai A nói.

"Stop! Nhìn người như người vậy cậu ta có thể coi trọng ngươi? Hơn nữa, cậu ta nhìn qua lạnh lùng như vậy, không sợ sẽ biến ngươi thành khối băng à?" Một đám nữ sinh ghen tỵ nói.

"Nhìn kìa, cậu trai tóc đỏ bên cạnh (Bạch Hiền) thoạt nhìn thật linh hoạt a, vượt qua mê người! Ôi chao~ Nếu là bạn trai của ta thật là tốt." Tên mê trai B nói.

"Cậu trai tóc lam (Khánh Thù) cũng thật đáng yêu. Ôi chao! Vừa đáng yêu vừa có khí chất làm lão bà của ta cũng được." Mê trai nam C nói.

[Longfic/Edit/HunHan] Hoàng tử của thế giới ngầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ