Chương 2

571 30 0
                                    

Minyeon trở về nhà, lạch cạch mở khóa. Tiếng động khô khốc vang lên ken két khiến cô hơi nhăn mày, nhưng rồi lại nhanh chóng vào nhà. Bên trong là một căn nhà nhỏ nhưng thoáng đãng, nhưng chìm trong không khí tĩnh lặng vì hiện giờ chủ nhân ngôi nhà không có ở trong đó. Minyeon ngần ngừ trước cổng nhà, nửa muốn nghỉ ngơi nửa muốn rời khỏi ngôi nhà đó ngay lập tức. Cô cảm thấy mình sẽ chết ngạt nếu như bước chân vào ngôi nhà đó. Nói đúng hơn, cô sợ ngôi nhà này, mặc dù nó hoàn toàn vô hại.

Chần chừ một lúc, đúng lúc cô định quay lưng đi thì cô nhận thấy có bóng người quen thuộc đi về hướng này. Nhìn kĩ một chút, cô nhận ra đó là dì ruột. Bà đang chậm rãi bước từng bước về phía này, tay xách giỏ đồ trông có vẻ nặng. Xung quanh chẳng có ai để giúp đỡ bà cả. Bà hơi ngẩng đầu lên, và tình cờ nhận ra cô, ánh mắt bà trở nên xúc động, bờ vai gầy khẽ run lên không rõ vì sao, rồi bà khẽ reo lên một tiếng như đứa trẻ được quà, bước chân cố hết sức thật nhanh tới chỗ Minyeon:

"-Minyeon của dì, con đã về rồi sao?"

Đáng ra, với một người đi xa lâu năm không được gặp người thân, đặc biệt là người thân hiếm hoi ở nơi xa lạ, cô phải chạy lại ôm chầm lấy dì ngay từ khi vừa mới nhìn thấy dì từ xa, ríu rít hỏi han, nói những lời sến súa kiểu "con nhớ dì lắm" chẳng hạn, giống như mọi người thường làm. Nhưng Minyeon thì không, cô đứng như chôn chân dưới đất khi nhìn thấy dì. Cả cơ thể cô như hóa đá tại chỗ, không thể nhúc nhích cử động, nhưng cô cũng không biết nếu như cử động thì mình sẽ làm gì nữa.

"-Con gái, sao con không vào nhà? Ở ngoài làm gì, bụi bặm nóng nực lắm."

"-Con... không có chìa khóa." Minyeon đáp, giấu tay về phía sau, hơi quay đầu một chút né ánh mắt mẹ. Nhưng bà không để ý đến điều đó, chỉ nói:

"-Young Ho chưa đưa cho con sao? Thằng nhóc này, đã dặn rồi mà không nhớ gì cả. Thôi con vào đây với dì."

Minyeon không nói năng gì, cô đẩy cổng cho dì rồi cùng dì đi vào nhà. Dì hỏi han rất nhiều thứ, nào là bao năm qua con sống như thế nào, học hành thế nào, có quen được bạn mới không, có gì đặc biệt xảy ra.

"-Con học hành bên đó có khổ không?"

"-Bạn bè có tốt và thân thiện không?"

"-Bố con có thường xuyên quan tâm hỏi han không?"

"-Ở bên đó con có hay đi chơi không?"

Nhưng trái với sự vồn vã nhiệt tình của dì, Minyeon lại chỉ trả lời ngắn gọn, vừa đủ thông tin cần thiết "có ạ", "không", "con vẫn tốt". Dì dường như nhận ra sự lạnh lùng của con gái, liền đổi chủ đề:

"-Hôm nay đến trường con có gặp Minhyung không?"

"-Không ạ."

"-Thằng nhóc ấy không học cùng lớp với con à?"

"-Chắc vậy ạ."

"-Hay tối mai con sang nhà nó chơi đi. Bạn bè năm năm không gặp rồi, nó nhớ con lắm đấy."

"-Cũng lâu rồi con không gặp Minhyung, chưa chắc cậu ấy đã chịu nhớ con." Minyeon đáp.

"-Sao không chứ, lúc bố con thông báo con trở về, nó mong lắm đấy." Dì đáp lại "Con đi về chắc tới trường luôn hả? Đi nghỉ một chút đi, tối nay có thể Minhyung sẽ sang đấy."

[FANFIC NCT][Jaehyun - fictional girl] Cậu có còn ghét Hàn Quốc nữa không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ