Vài ngày sau, thấy Seung Ri cầm đơn xin nghỉ việc Dae Seung và TOP nhìn cậu như muốn nuốt cậu vào bụng. Kỳ thật không phải cậu không xem bọn họ là bạn mà là có bàn trước với bọn họ, cậu biết bọn họ cũng bằng mọi cách khuyên cậu ở lại, bây giờ cậu đã lớn rồi không còn là tên ngốc năm xưa, hiện giờ cậu không muốn và cũng không cho phép ai ngăn cản cậu quay về. Phải, là quay về Hàn. Sau khi quay về Mỹ, cậu ngày nào cũng không thể tập trung làm việc gì, cứ mãi quanh quẩn những câu nói của Ji Yong, về giấc mơ của anh ấy, biểu tình đó có lúc bình thản có lúc lại khiến lòng cậu chua xót. Xem như lần này cậu đánh cược với chính mình một lần cuối cùng. Nếu lần này quay về bên anh, lỡ như lại bị anh vô tình làm tổn thương, lỡ như vết thương quá lớn, lỡ như cậu không thể chịu đựng được thì xem như cậu đã tự cho mình một cái cớ để quên được anh ấy, buông tay anh ấy mà không lưu luyến, không tự làm khổ chính mình như hiện giờ. Đến lúc đó cậu lại biến mất như bốn năm trước là được. Cậu thừa nhận mình không có tiền đồ chút nào, đã lâu như vậy cũng không thể từ bỏ bóng hình đó. Nhưng mà thật khó cưỡng lại trái tim của chính mình.
Cậu vừa tan làm thì đã bị Dae Sung và TOP lôi đi, lúc đầu là tiệc chia tay nhưng khi họ càng say thì bữa tiệc thành ra một màn khóc mướn, cả hai hết than vãn rồi trách móc, có lẽ cậu đã làm họ tổn thương rất nhiều vì thế mà người có lỗi là cậu chỉ biết im lặng lắng nghe. Cho đến khi cả hai người họ cùng gục xuống bàn thì tai của cậu mới được yên bình một chút. Vẫn như mọi khi, cậu vác cả hai người họ lên xe rồi gọi người nhà họ tới lái xe về, chơi với nhau rất lâu sau này mới biết hai tên này cũng thuộc dạng công tử nhà giàu, đã vậy công ty mà cả ba người chúng tôi đang làm thật ra là công ty của gia đình TOP, công ty ngày càng rất phát triển, rất nhiều chi nhánh. TOP tuy vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng nhưng anh ta muốn tự vươn lên bằng chính sức mình, trong công ty cũng không có nhiều người biết thân thế thật sự của anh ta, đơn xin việc kỳ này giải quyết có thể nhanh gọn như vậy cũng nhờ anh ta, thế mới thấy xung quanh cậu cũng thật lắm quý nhân ẩn dật.
Nhìn xe họ rời đi, chẳng biết sao ký ức lúc nhỏ, khi anh và cậu được người đưa rước đi học cứ hiện rõ trong tâm trí cậu, cậu khát khao có thể quay lại vào thời điểm đó lần nữa, muốn được đưa rước, muốn được ngồi cùng xe với anh, muốn vô tư mà dựa vào vai anh luyên thuyên đủ điều,...
Cậu cũng uống một chút rượu nên không lái xe về. Thật vừa vặn nơi này không quá xa nơi cậu ở, Seung Ri nở một nụ cười nhàn nhạt, bao lâu nay chỉ vùi đầu vào việc học rồi lại công việc, cậu cứ như sống để bán mạng cho thời gian, thật không còn nhớ đã bao lâu rồi không tản bộ, đã bao lâu rồi không sống chậm lại, xem như là cơ hội tạm biệt nơi này dù sao cũng đã tồn tại ở nơi đây gần bốn năm.
Chậm rãi bước từng bước một, cậu ngắm nhìn thế giới xung quanh mình, vẻ mặt tựa hồ như một đứa trẻ mới lần đầu được bước ra khỏi nhà, chậm rãi mà quan sát, chậm rãi mà hít thở, từng đợt khí lạnh chầm chậm lan toả trong cơ thể. Mọi thứ xung quanh vẫn còn náo nhiệt, dòng người vội vàng vượt qua cậu, từng đôi nắm chặt tay nhau trông rất hạnh phúc, thỉnh thoảng mới được vài người lẻ bóng như cậu nhưng ít nhiều gương mặt của họ không gọi là cô độc, vẻ mặt không phải có buồn phiền.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nyongtory] Hold My Hand
AcakGiới thiệu nhân vật: Nyongtory, TOPDae, Bóng đèn quốc dân Dong Young Bae. Thể loại: ngược ít, nhẹ nhàng, 1×1, HE. Ri: Lần đầu tiên gặp anh, tất cả đều nhạt nhòa. Không phải ký ức phai mờ chỉ là ngày đó em đã khóc rất nhiều càng nhiều hơn khi nhìn th...