Chương 30: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 20

64 4 0
                                    


Vương trừng to mắt nhìn Vương Nhân Ái, Vương Nhân Ái cười ha hả, cười đến toàn thân run rẩy, vẻ mặt kiêu ngạo.

Toàn thân Vương Nguyên run rẩy, run rẩy đẩy cửa bước vào thư phòng. Trong thư phòng, Vương Ngũ Phong xoa xoa tay nôn nóng đi qua đi lại.

Vương Ngũ Phong xoay người, luống cuống nói, "Nguyên Nguyên, con nghe ba ba nói......"

"Chuyện Vương Nhân Ái nói là sự thật phải không?"

Mặt Vương Nguyên trắng bệch trừng mắt nhìn Vương Ngũ Phong, Vương Ngũ Phong chợt ngẩn người.

"Nhân Ái nói cái gì?"

"Ông muốn kết hôn sao? Có phải là sự thật hay không?"

Vương Nguyên bởi vì xúc động mà âm thanh cao hơn mấy phần.

Sắc mặt Vương Ngũ Phong tái xanh đứng một bên, chân tay luống cuống, "Nguyên Nguyên, chuyện đó, Nguyên Nguyên à, con phải hiểu, ba ba vẫn rất yêu mẹ con......"

"Ông nói cho tôi biết, đây không phải sự thật! Ông không muốn kết hôn! Nói !"

Vương Ngũ Phong nháy mắt, nhỏ giọng nói, "Đúng, đúng....... nhưng mà con nghe ba giải thích......."

"Vương Ngũ Phong ! Tại sao lại đối xử với mẹ tôi như vậy! Tại sao!" Vương Nguyên tức giận đến nước mắt vòng quanh, toàn thân run rẩy, "Mẹ tôi vẫn yêu ông, bà không có yêu cầu ông bất cứ thứ gì, bà chỉ hy vọng ông cho bà một cái danh phận, có thể cưới bà về nhà, cho bà cuộc sống đường đường chính chính, nhưng mà ông lại cho bà lời hứa suông, vẫn lừa gạt bà, chỉ làm cho có lệ! Ông để cho bà khi còn sống cảm thấy hổ thẹn, sống trong sự tự ti! Mẹ tôi vừa mới qua đời một năm, ông liền cưới người phụ nữ khác! Vốn dĩ ông không thể cưới mẹ tôi là vì chuyện này? Nếu không thì là vì cái gì?"

Mắt Vương Ngũ Phong đỏ hồng giải thích, "Nguyên Nguyên a, không phải ba không muốn cưới mẹ con, mà là những người trong gia tộc........"

"Phải! Những người trong gia tộc đều khinh thường mẹ tôi! Bởi vì mẹ tôi không sinh ra trong gia đình vinh quang lừng lẫy, không phải thiên kim tiểu thư của danh môn vọng tộc, vì mẹ tôi là người phụ nữ hát rong, mẹ tôi không xứng để gả cho ông, đúng hay không? Vương Ngũ Phong, ông là đồ đạo đức giả! Nói ngàn vạn lần, chuyện ông kết hôn, những người khác sao có thể can thiệp được! Chính là bản thân ông không muốn cưới mẹ tôi! Bởi vì trong lòng ông, mẹ tôi chỉ là món đồ chơi xinh đẹp cho ông yêu đương vụng trộm! Ai ông cũng không yêu, ông chỉ yêu bản thân ông! Ông chỉ yêu tiền thôi!"

Vương Ngũ Phong bị chọc tức, thở hổn hển, đen mặt tặng cho Vương Nguyên một bàn tay.

Bốp!

Âm thanh thanh thúy.

"Nói bậy!" Bàn tay lớn của Vương Ngũ Phong đứng lại giữa không trung.

Khuôn mặt trắng trẻo của Vương Nguyên nhanh chóng đỏ một nửa, khóe miệng chảy xuống một giọt máu, toàn thân cậu run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, đôi mắt tuyệt vọng trừng Vương Ngũ Phong.

Vương Ngũ Phong lập tức liền hối hận, đi qua dỗ Vương Nguyên, "Nguyên Nguyên, thật xin lỗi, ba ba không nên đánh con, vừa rồi nhất thời tức giận, cũng là con nói lời khó nghe, ba bị chọc tức, có đau hay không Nguyên Nguyên, ba ba thật sự rất thương con, cơ bản không muốn đánh con....."

Vương Nguyên đang khóc đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng thê lương, "Vương Ngũ Phong ....... Ông không làm....... mẹ tôi thất vọng sao? Tuổi thanh xuân của bà đều cho ông, cả đời sống trong lời chửi bới lạnh lùng của người khác là tình nhân, nhưng sau khi bà chết, đến ngôi mộ tử tế ông cũng không cho bà. Ông biết không, mẹ tôi báo mộng cho tôi, nói bà rất lạnh, nói bà ở âm phủ rất rất lạnh, thân thể bà bị ngâm trong nước lạnh, bà khóc với tôi, bà muốn đổi chỗ ở....."  

[LONGFIC][KhảiNguyên Ver] MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ