Chapter 4: Những kỉ niệm của quá khứ và tương lai
Ngày 4/5. Trưa.
*Ngoàm* *Ngoàm* *Ngoàm* ...
Tất cả mọi người trên bàn ăn cứ nhìn chăm chăm vào sinh vật lạ, nhìn số thịt trên bàn cứ lần lượt biến mất vào cái lỗ đen không đáy, hay chính xác hơn, vào miệng của cậu ta.
*Ngoàm* *Ngoàm* ...
Sinh vật lạ cứ tiếp tục công việc của mình, chẳng thèm để tâm tới xung quanh. Cậu ta loáng cái đã chén sạch mấy đĩa thịt, ăn liên hồi như thể chỉ có mình cậu với thịt ở trên thế giới này. Mọi người vẫn tiếp tục nhìn. Riêng chỉ có Nami chợt bật cười, giọng cười tươi sáng và vui vẻ, phá tan bầu không khí im lặng.
Giọng cười của cô khiến chàng trai chú ý. Thanh âm ngọt ngào đó luôn làm cậu thấy dễ chịu. Luffy dừng việc ăn lại, thắc mắc.
– Sao cậu lại cười, Nami??
Nami thường hay cáu kỉnh vào lúc ăn, vì cô ấy không chịu nổi cái cách ăn uống của cậu. Ờ thì ... cậu ăn nhanh, và tống cực kì nhiều thịt vào mồm, bởi chỉ sợ không nhanh thì sẽ mất phần mất! Và nhiều lúc cậu vẫn còn đói nên thường năn nỉ Nami nhường cho phần của cô ấy. Mỗi lần như vậy là Nami bực bội, tìm cách trấn chỉnh việc ăn uống của cậu. Thật là chán, vì chàng trai thích những lúc Nami cười, nhất là khi cô ấy cười vang trước những trò đùa của cậu. Mỗi lần giận dữ, cô gái nóng như lửa, cú đấm dữ dội còn ghê hơn cả đòn roi của ông nội.
Cho dù là trước kia, bây giờ, hay rất lâu sau nữa, có cô ấy cười và vui vẻ bên cạnh vẫn tuyệt vời hơn cả. Thật lạ vì bây giờ cậu lại nhận ra điều đó. Và thật lạ khi biết rằng cô gái trước mặt cậu vừa là Nami, nhưng cũng không thực sự là Nami. Nhưng Nami, dù thế nào, vẫn có nụ cười vô cùng tuyệt vời ấy, và vẫn là người đồng đội mà cậu biết!
Cô gái Hoa tiêu vẫn mỉm cười dịu dàng, nhìn chàng thuyền trưởng đầy trìu mến. Tay cô mân mê những lọn tóc suôn dài óng ả màu cam sáng, ánh lên dưới nắng vàng. Đôi mắt nâu như màu sô-cô-la tan chảy, dường như sâu hơn, quan sát cậu khác lạ, như thể vừa khám phá một điều gì đó mới mẻ.
– Không có gì ... Chỉ là ... tớ nhận ra cậu không hề thay đổi gì cả. Như là từ hồi xưa đến giờ vẫn chỉ mê mỗi thịt.
– Thay đổi là sao!? Tất nhiên là tớ sẽ không thay đổi khẩu vị rồi. Thịt vẫn luôn là món ngon nhất trên thế gian này!! – Luffy nhíu mày, khẳng định chắc chắn. Cậu không hiểu vì sao Nami có thể nghĩ đến chuyện cậu sẽ không thích thịt nữa cơ chứ?
– Phải rồi, thế cơ đấy! – Nami tặc lưỡi. – Cậu chưa biết là tớ mất nhiều công sức thế nào để ép cậu ăn rau rồi?
– Ép ... Rau ... CÁI GÌ CƠ!? – Luffy suýt nữa thì mắc nghẹn khi nghe cô gái nhắc đến cái thứ đồ ăn màu xanh không có mùi vị gì ấy. Cậu? Ăn!? Cái đó hả!? Trời ơi, nó chán lắm! Cậu ghét cay ghét đắng luôn! Đói quá ăn cũng được nhưng bình thường cậu luôn tìm cách tránh xa. – Nami, cậu nói thế là thế nào?
Nami cười tủm tỉm một cách bí ẩn, ngoảnh mặt đi không trả lời.
– Phải, phải ... – Robin tủm tỉm cười, hưởng ứng. – Tôi cũng đã giúp đỡ cô ấy. Fufufu ... Chẳng hạn như ... trói chặt cậu lại và cùng cô ấy đút rau vào mồm cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Một ngày, hai thế giới
FanfictionNgày 3/5. Đêm. Con thuyền Thousand Sunny nhẹ nhàng lướt đi trên mặt biển yên ả, xuyên qua màn đêm dày đặc. Những thành viên của con thuyền vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ yên bình. Họ tiến sâu hơn vào vùng biển nọ, không hề hay biết cả không gian...