Chap 3

204 8 2
                                    

Sau khi nói chuyện được một lúc thì Vương Nguyên mời Thiên Tỉ, Chí Hoành và anh trai đi ăn nhưng bị cậu từ chối vì anh cũng có đi và cậu cũng đã hứa với anh là sẽ hoàn thành công việc trong ngày hôm nay vì vậy nếu như đi ăn thì sẽ làm không kịp nên đành thôi mặc dù bụng cậu đang biểu tình một cách dữ dội. Ba người cùng nhau bước vào một nhà hàng gần công ty để ăn sau đó thì anh và Chí Hoành ngồi bàn công việc đến chiều bỏ lại một mình Vương Nguyên ngồi bơ vơ không có gì để chơi. Đến khi trao đổi công việc xong thì Chí Hòanh miệng chữ A mắt chữ O khi cầm trên tay bill tính tiền rồi sau đó quay sang quát Vương Nguyên:

-Này anh là heo hay sao mà ăn nhiều dữ vậy hả đã ăn một cơm lạc xưởng lại thêm 3 cây xúc xích với 2 cái đùi gà và một tô hoành thánh rồi lại còn ăn thêm 5 ly kem cộng với 2 hủ sữa chua nữa chứ bộ anh không sợ bể bụng hả.

-Này nhóc anh nói cho mà nghe anh ăn như vậy là vẫn còn ít đấy vẫn chưa hết túi tiền của nhóc là may rồi đấy nhá cho chừa cái tội bỏ anh ngồi chơi một mình.

-Anh vừa phải thôi chứ tôi đang bàn công việc của công ty chứ có phải chơi đâu với lại anh là thư ký của tôi mà lại ngồi chơi thong thả để sếp tự bàn việc như vậy là không được rồi đó.

-Anh như vậy là sướng rồi đó chứ thư ký cũ của tôi là không có chuyện đó xảy ra đâu mà còn bị đuổi việc nữa đó anh biết chưa ở đó mà nói nhiều- Chí Hoành tiếp tục nói.

Tuấn Khải không lên tiếng vẻ mặt vẫn lạnh lùng bước ra khỏi nhà hàng bỏ mặc cho hai người kia vẫn còn đang cãi vã ầm ĩ ở trong rồi leo lên xe về công ty. Đi được một lúc thì anh chớt nhớ ra là cậu từ sáng đến giờ vẫn còn đang làm việc và chưa có gì bỏ bụng thì liền ghé vào một quán ăn bên đường mua cơm về cho cậu. Anh không hiểu sao anh lại quan tâm đến cậu như vậy,ngay lần đầu tiên gặp mặt đã muốn quan tâm chăm sóc và chiếm cậu cho riêng mình. Từ nhỏ đến giờ anh không quan tâm đối xử tốt với ai ngoại trừ bà nội và người em trai cùng cha khác mẹ là Vương Nguyên nhưng khi gặp Thiên Tỉ thì tim anh lại đập lệch đi một nhịp và muốn bảo vệ cho cậu suốt cuộc đời. Sau khi anh lái xe đi thì Vương Nguyên hụt hẫng chạy ra ngòai cửa nhà hàng với nét mặt buồn rầu nhìn chiếc xe màu đen của anh trai đang mất hút ở góc đường phía xa. Vương Nguyên nhận ra là mình bị anh trai bỏ rơi liền tỏ ra nét mặt vui vẻ chạy lại chỗ Chí Hoành đang đứng mà nài nỉ cậu chở về vì cậu không có mang theo tiền bên người. Chí Hoành thấy vậy liền trêu ghẹo cậu:

-Được thôi tôi sẽ chở anh về với điều kiện anh không được gọi tôi bằng nhóc mà phải gọi bằng anh.

-Không được.

-Vậy thì anh tự đi bộ mà về đi. À mà quên đồ đạc và tài liệu tôi giao cho anh làm để mai nộp còn đang ở công ty, bộ anh muốn đi bộ từ đây đến công ty rồi lại đi bộ từ công ty về nhà sao.

-Nhóc...nhóc thôi được rồi tôi đồng ý.

-Được vậy mau nói mời anh Lưu Chí Hoành lên xe đi.

-...

-Mau nói đi nếu như không muốn đi bộ về.

Bị đưa vào thế bí Vương Nguyên đành ôm cục tức mà nói ra câu nói đáng ghét đó:

Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Bên Nhau( Khải Thiên)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ