chap51 - chap55

174 19 2
                                    

Chap51: Không được tự nhiên

Hai bước đi qua, thò tay mò tới!

"Ah ah! Ngươi làm gì thế!"

"Ta nhìn áo lông chồn!"

"Này Này! Ngươi thoát y phục của ta làm gì thế!"

"Cởi ra xem!"

"Vậy ngươi trả lại quần cho ta!"

– . -…

Giống như vợ nhỏ cuộn tại góc giường xem vẻ mặt cười cợt xấu xa của người nọ, khóc! Gào!!! Đập giường!! Như thế nào mình bị ăn xong lau sạch, lễ vật còn chưa có đưa tới!! Lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại!!

Buồn cười nhìn hắn "Thạc nhi sao vậy, mệt?"

Hừ!

"Ân, không tệ, có tiến bộ!$

Hừ hừ!

Một bả kéo hắn vào trong ngực "Vậy tiếp tục!" Cúi đầu liền hôn.

Bàn tay nhỏ bé đẩy mặt của hắn! Hừ! "Lễ vật của ta đâu?"

"Lễ vật?" Giả ngu "Lễ vật gì?"

Vụt ngồi dậy "Là lễ vật ngươi đi ra ngoài mang về!! Người ta đều có, chỉ ta không có!" Lên án!

"Ah!" Một tay chống đầu "Không phải Thạc nhi tự ngươi nói không cần sao"

Phẫn nộ! "Ta lúc nào nói không cần?"

Tay kia đùa bỡn bàn chân nhỏ trắng trắng mập mập "Lần trước mang về cho Thạc nhi chuỗi ngọc đó thôi" Giương mắt xấu xa nhìn hắn.

A… Hình như là tự mình nói không cần lễ vật nữa đấy… Thế nhưng mà, thế nhưng mà ai bảo ngươi mang về đồ vật khó chơi như vậy ta sao dùng được!! "Ta mặc kệ ta mặc kệ, đều tại ngươi, ngươi không thương Thạc nhi nữa rồi, đều không mang lễ vật về cho ta!" Ô ô!

"Thạc nhi nói không thích ta liền không mua, nghe lời cũng trách ta?" Khóe miệng vểnh lên 15 độ.

Chết tiệt 15 độ, vừa nhìn liền để cho người khó chịu! Ta cắn!!

Cơm tối, tất cả mọi người đang ở trước sảnh chuẩn bị cho khách từ phương xa đến dùng cơm, nhưng miệng đương gia là làm sao vậy? Phát hỏa rồi hả? Giữa mùa đông phát hỏa, hỏa hình như hơi lớn – . –

Hơn nữa Mân Thạc cũng có gì đó không đúng, đương gia nói hắn ăn từ từ, hắn liền ăn nhanh, nói hắn ăn canh hắn quay qua uống trà!

Quái dị, quái dị! Tất cả mọi người trong đầu buồn bực ăn cơm, ánh mắt trao đổi!

Chap52: Phía sau núi

Mùng tám tháng chạp là thời điểm bắt đầu dịp Tết nguyên đán, cũng là sinh nhật của Mân Thạc. Sáng sớm tất cả các phòng liền đưa tới lễ vật, cái gì tốt ăn ngon mặc đẹp, cái gì cần có đều có, chất đầy một phòng, nhưng là Mân Thạc vẫn miễn cưỡng không lên nổi hứng thú, cũng khó trách hắn, nhiều ngày như vậy vẫn cùng Ngô Thế Huân sinh khí đây này.

Mà Ngô Đại đương gia cũng ghê gớm thật, người ta đang tức giận hắn cũng không nói gì, ngược lại hai ngày này ra bên ngoài càng lợi hại hơn, thường xuyên đến trời tối mới nhìn thấy người, sáng sớm lại đi mất.

[Edit] [SeMin] Oan Gia? Không, Chủ nợ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ