Hôm nay chủ nhật, tiểu Nguyên không phải đến trường lại tới quấy rầy Vương Tuấn Khải. Ngồi trên giường, hai tay chống cằm, mắt to tròn ngước nhìn Vương Tuấn Khải đang đăm chiêu ngoài cửa sổ. Những tán nắng không khách sáo chiếu lên toàn thân hắn. Trên gương mặt đẹp như thần Apolo nhìn nghiêng lại thêm thập phần mê hoặc. Không nhịn được liền nhảy bổ lên ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải :
"Anh xinh đẹp. Sắp đến sinh nhật Nguyên Nguyên rồi, anh xinh đẹp tặng quà a."
Vương Tuấn Khải khoé miệng nhếch lên, biết tiểu Nguyên liền không thể thiếu hắn nói chuyện mà. Đôi mày kiếm khẽ nhíu ra vẻ khó xử:
"Nhưng ta chưa biết tặng gì nga."
"Tiểu Nguyên nghĩ ra rồi. Anh xinh đẹp chỉ cần làm theo là hảo."
"Quà gì?" Vương Tuấn Khải phát sinh nghi ngờ cắn nhẹ cái má trắng nõn kia. Lại với tay cầm lấy chai nước bên cạnh mở ra uống. Nãy giờ làm dáng cho Nguyên Nguyên nhìn mà làm hắn khát mà không dám uống nha :
"Làm cô dâu của tiểu Nguyên"
Phụttttt....... Ngụm nước đáng thương chưa vào tới cổ họng đã bị tàn nhẫn đẩy ra ngoài. Lau lau khoé miệng, Vương Tuấn Khải cười cười :
"Làm cô dâu Nguyên Nguyên là Nguyên Nguyên phải nuôi ta. Lúc đó Nguyên Nguyên là chủ gia, giống như Vương lão nương ấy. Không được ăn hồ lô mận nữa đâu a." Nuốt nuốt ngụm nước miếng đang sắp sửa rơi ra ngoài. Tiểu Nguyên ưỡn lưng, vỗ vỗ ngực uy nghi :
"Lão ba đã nói, nam tử hán đại trượng phu, cưới vợ về phải hầu hạ vợ. Anh xinh đẹp yên tâm. Tiểu Nguyên sẽ hầu hạ anh."
"Hảo a. Vậy bây giờ ta muốn ăn hồ lô mận." Vương Tuấn Khải giả giọng làm nũng, vẻ mặt cũng đột ngột trở nên vô cùng vô cùng đáng thương. Thở mạnh một hơi, tiểu Nguyên dõng dạc :
"Hảo. Nguyên Nguyên sẽ đi mua hồ lô mận."
Tiểu Nguyên nhìn thẳng mắt Vương Tuấn Khải dơ tay trước mặt. Giọng càng thêm kiên quyết như đại sự thiên niên. Vương Tuấn Khải kinh hỉ nhìn cục bánh bao đang trước mặt, ánh mắt mạng đậm nét cười :
"Anh xinh đẹp đưa tiền đây tiểu Phàm đi mua."
"..."
£ND