Chương 32

339 21 0
                                    

" Tên hỗn đản này , mày thật làm chị tức chết " Tiếng gào lên rất to vang lên như xé tan đêm thanh tịch mịch

" Chị , tha cho em , lỗi tại em nôn nóng muốn giết thằng nhóc đó quá " Một thiếu niên cúi xuống lạy lụp Lưu Nhã Nhi "

" Tao đã bảo là chờ đến khi ba đứa chúng nó cùng suy sụp , sẽ ra tay cơ mà "

" Chị , em xin lỗi . Em hứa sẽ không động khi không có lệnh của chị "

" Thôi được rồi , đi về đi "

Đợi đến khi cậu thiếu niên đó lái xe về khuất hẳn trong màn đêm tối , Lưu Nhã Nhi ánh mắt sắc lạnh nghĩ nếu giây phút đó Lộc Hàm mà chết thật........quả nhiên rất đáng vui sao ? Nụ cười cô ta lạnh như gương thuỷ tinh , nhìn u ám và sợ hãi như thần chết

" Tất cả chỉ mới mở màn thôi , các người sẽ phải hối hận vì bỏ quên mất tôi "

.

.


.

Lộc Hàm thơ thẩn ngồi trong phòng một mình , tắt hết đèn chỉ còn mỗi ánh đèn ngủ le lói nơi góc phòng , cậu nhìn bóng đen mình phản chiếu ở tường gầy gò , thậm chí còn nhỏ bé hơn cả trước đây

Đêm tịch mịch lạnh buốt dường như là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với Lộc Hàm , cậu khẽ thở dài , đưa tay lên chạm vào bụng nhẹ nhàng vuốt ve . Cậu không phải một người trì độn , chắc chắn Kim Chung Nhân đã thấy Ngô thế Huân ôm cậu ...còn bụi bay vào mắt , rõ ràng anh đang khóc , tại sao phải giấu ? Anh yêu tôi nhiều đến thế ư ? Tôi phải alfm sao đây

Lý trí luôn cố tỏ ra cứng rắn , cố không bao giờ muốn chấp nhận Ngô thế Huân nữa nhưng không hiểu sao khi gặp hắn trái tim cậu lại đập nhanh như trước kia . Cảm giác này sao khó diễn tả quá ! Rõ ràng khi hắn ôm cậu vào lòng , cảm giác ấm áp đến lạ lùng , ngay lúc ấy nước mắt trào ra không kiềm chế nổi .

Và điều quan trọng khi hắn ôm , Lộc Hàm lại không có phản ứng , chỉ đứng đó và khóc . Tại sao lại yếu đuối đến thế chứ ? Thật sự sao lúc đó không thể đánh cho hắn một trận chứ ? Lộc Hàm lấy tay ôm mặt lại , tiếng thở dài não nề buột ra .

Bỗng chiếc hộp các tông lớn đi thẳng vào tầm nhìn của cậu , cậu nhẹ nhàng bước xuống giường , chậm rãi tiến đến chiếc hộp , mở nó ra

Chiếc khăn len màu trắng vẫn còn sạch và đẹp vẹn nguyên như cũ . Nó trước kia vốn dự tính tặng Ngô thế Huân nhưng vì Lưu Nhã Nhi và hắn liên tục chà đạp cậu cho nên hiện tại nó vẫn chỉ là một món quà riêng Lộc Hàm giữ

Chạm nhẹ lên mặt bông của nó , cậu giữ chặt lấy nó , bàn tay không buông . Nhớ lại ký ức trước kia , hận thù cùng đau đớn lại trào lên khiến bản thân làm như vậy !

Ngô Thế Huân quá khú luôn luôn ích kỷ , chỉ biết nghĩ cho bản thân , cố chấp và bảo thủ . Lạnh lùng giày vò cậu đến lụi tàn , nay tâm tính bỗng thay đổi , còn nói yêu Lộc Hàm ..khiến trái tim cậu vừa run sợ lại lo lắng . Sợ rằng những lời nói này chỉ là giả dối , chỉ mình mộng tưởng trong cơn mơ . lo vì bản thân đã sắp không thể cứng rắn được nữa rồi

Đa tình ( Hunhan ) [ Longfic ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ