Lục chương.

42.3K 3.9K 222
                                    

Mặt trời lên cao tận mấy sào, ta vẫn mở hai mắt yên lặng nhìn chỗ trống bên cạnh vốn lạnh lẽo không hơi ấm. Chứng tỏ chàng đã rời đi rất lâu rồi.

Ta thầm cười nhạo bản thân ngu ngốc, ảo tưởng chỉ cần mở mắt, chàng sẽ lại ở bên ta.

Ta trở mình, vừa động một cái, liền đau đến run lẩy bẩy.

Địa phương đó đau như xé thịt, không nhìn cũng biết rõ chỗ đó nhất định sưng phù lên.

Ta đau đến nghiến răng, mồ hôi lạnh đều tuôn.

Ta thử ngồi dậy, nhưng sau đó liền thất bại ngã rạp xuống, bởi cơn đau, thật sự kinh khủng.

Ta nằm trên giường cứng, chết lặng nhìn đỉnh trần nhà, xung quanh yên ắng đến hiu quạnh, ta chợt nhận ra, Tây uyển, ngay cả một con chuột cũng không thấy, chỉ có mình ta, đơn độc một mình.

Ta sửng sốt, cảm thấy bản thân thần kì, có thể ở lại chỗ này như thế hơn nửa năm về phủ Thái tử.

Sau đó ta liền thấy xót lòng, buồn bã vô cùng.

Vì thân thể đau muốn phế, ta chỉ có thể nằm yên trên giường mất mấy ngày, sau đó cảm thấy đỡ hơn mới xách người đi tắm rửa. Khi ngâm người trong nước lạnh, ta nhịn không được mà run người.

Ta nhìn vô số vết bầm tím trên người, nổi bật trên làn da vốn trắng nõn của ta, ta tự nhìn còn cảm thấy ghê rợn.

Ta nuốt nước bọt, cắn răng nhịn đau mà lau sạch thân người nhớp nháp của mình.

Khi thân thể đã sạch, ta liền đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn.

Bụng bị bỏ đói bao lâu rồi, ta hội không nhớ rõ.

Từ Tây uyển tới ngự thiện phòng, nói xa không xa, gần không gần. Nhưng hôm nay ta chính là sức khỏe có vấn đề, nên cảm thấy đường đi thật dài và lâu, trán cũng muốn đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Ta cầm trên tay mâm cơm của mình, hài lòng dự đi tới gốc đào mà ăn, nhưng nghe thấy âm thanh rì rào nói chuyện, ta tò mò mà đi qua.

Cha ta thường nói, tò mò có thể đánh chết một con mèo.

Ta hiện tại chính là con mèo tựa bị đánh chết.

Ta nghe thật rõ ràng, ta nghe các nàng nói.

"Thái tử đã thú vào cửa Hà cô nương."

Mâm cơm trên tay ta rơi vào trạng thái tự do, rơi xuống đổ vỡ.

Âm thanh chén sứ bể cũng không lấn áp được tiếng nứt xoảng trong lòng ta.

Ta đau đến tê tâm liệt phế.

Chàng bỏ mặc ta đau đến sống đi chết lại. Sau lưng ta thú người khác vào cửa.

Chàng quá vô tình.

Chàng thật sự rất vô tình với ta.

Ta không quan tâm đám nha hoàn kia sợ sệt bỏ chạy, để mình ta ở lại với đống đổ bể dưới chân.

Ta hai tay run rẩy nắm thật chặt thân váy, môi lại bật máu vì bị ta cắn.

Ta đau triệt để, nhịn không được mà ôm ngực kịch liệt phập phồng vì khó thở. Sau đó nhịn không được mà thổ huyết.

[Cổ Đại, Ngược Tâm, Đã Hoàn] TÁT NHĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ