Chương 5: Năm năm sau

137 18 6
                                    

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã được năm năm.

Có cô con gái nhà kia, năm nay tròn mười một tuổi, bước vào "cuộc đời nghiêm túc" của học sinh cấp hai.

Có cậu con trai ở trại trẻ nọ, năm nay mười ba tuổi, tiếp tục cắp sách đến trường.


- Lê Cẩm Chướng, em còn không dậy là sẽ muộn giờ học đấy! Hôm nay khai giảng, nhớ không? - Tại căn biệt thự lộng lẫy, đứa chị đang cố gắng hết sức để lôi đứa em dậy.

- Em biết rồi mà... Năm phút nữa thôi, đêm qua em phải thức đến một giờ sáng đấy... - Cẩm Chướng vùi mặt vào gối, cố gắng kì kèo được càng lâu càng tốt.

- Cô Cẩm Tú, ông bà gọi cô xuống dùng cơm. - Bác Thắm, phụ trách việc quét dọn trong nhà gõ cửa phòng, truyền đạt lại thông điệp của ông bà chủ họ Lê.

- Nghe thấy không, bố mẹ gọi xuống rồi kìa, em còn không mau dậy! - Lê Cẩm Tú vừa bực mình vừa buồn cười, cưỡng lại ham muốn nhéo tai em gái, chắc đêm qua cô nàng vướng vào vụ war nào đấy trên Wattpad rồi. Đấy, đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong được, đứa nghịch ngợm phá phách, hiếu động ham chơi như Cẩm Chướng cũng biết viết truyện, mà viết hay là đằng khác ấy nhé. Con bé còn tham gia một nhóm tác giả trên đó, nghe nói cũng ổn lắm. Haiz, Cẩm Tú chưa đọc truyện của Cẩm Chướng bao giờ, kể ra cảm thấy thật tội lỗi (mà thực chất là nó không cho cô đọc).

- Geez, làm học sinh lớp sáu sao khổ vậy! Biết thế em quậy hết mức để bị đúp cho xong! - Cẩm Chướng ngồi bật dậy, miệng làu bàu, nó vò cái đầu vốn đã rối tung, khiến cho mái tóc xù như tổ quạ.

- Lê Cẩm Chướng, năm phút nữa em không có mặt ở phòng ăn thì đừng trách chị đấy nhé. - Cẩm Tú nheo mắt đầy nguy hiểm, miệng nở nụ cười "ác quỷ", rất có kiểu cách của tiểu thư đài các mà rời khỏi phòng.

Còn lại con bé lớp sáu lệ rơi hai hàng tạm biệt chiếc giường thân yêu, lê từng nước vào nhà vệ sinh.

Nó chải tóc, mặc đồng phục, xoay xoay mấy vòng trước gương, gật đầu hài lòng. Lên lớp sáu, khoác trên mình bộ đồng phục này, chính nó cũng cảm thấy mình trưởng thành và "người nhớn" lên rất nhiều. Bố mẹ chỉ mong nó có thể nhanh nhanh học cùng trường với chị, vì tính nó nổi tiếng đanh đá cá cày, không ai làm gì được, còn chị nó quá nhu mì hiền thục, có hung dữ thì cũng chỉ dám mắng một mình nó, thành ra hay bị bắt nạt. Chưa kể việc mấy năm trước Cẩm Tú mới khỏi tật ở chân, hoạt động thể thao còn cần phải chú ý nhiều, có Cẩm Chướng bên cạnh dù sao cũng tiện hơn. Nhưng không phải lúc nào nó cũng ở bên chị được, Cẩm Tú lớn hơn nó hai lớp cơ mà. Nó vẫn nên kiếm cho chị ấy một người bạn đáng tin cậy càng sớm càng tốt thì hơn.

Nhìn đồng hồ, thấy đã sắp hết năm phút, nó vội vàng chạy xuống nhà. Thấy bố mẹ và chị gái đã yên vị ăn sáng, Cẩm Chướng đứng nghiêm, tay giơ lên chào kiểu quân đội, miệng hô to:

- Báo cáo! Binh nhất Lê Cẩm Chướng có mặt!

Bà chủ Lê phì cười, vẫy tay gọi con vào ăn sáng.

Lê Cẩm Chướng nhìn thấy bát salad toàn rau là rau trên bàn thì nhăn mặt. Lại rau nữa, sao suốt ngày cứ phải ăn rau thế? Nó muốn ăn trứng ốp với thịt xông khói như trong phim cơ! Nhưng rồi khi nhìn sang chị gái, nó lại cố gắng hết sức để làm quen với "sinh vật màu xanh" kia. (À quên, chúng chết cả rồi, phải là "tử vật" mới đúng, hahaha).

Liên Minh vô địch!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ