Chap 3

603 56 2
                                    



Hoa nở rồi hoa lại tàn.


Hoa nở rồi hoa lại tàn, thời gian cứ thế lững thững trôi qua. Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân cứ thế trưởng thành, mọi thứ xung quanh ngày càng thay đổi, con người cũng sẽ dần đổi thay.

Chỉ còn lại hàng cây đỗ quyên trước cửa Tây Cung ngày nào, lặng lẽ âm thầm dõi theo từng thay đổi của những người trong đó. những cánh hoa đỏ thẫm e ấp, nở rộ rồi lụi tàn, cuối cùng im lìm dưới đất không còn sức sống. Đoàn Nghi Ân nhìn từng cánh hoa rơi, đôi mắt màu lục tảo rũ xuống u buồn.

Đưa mắt nhìn ra xa, phía bên kia Thủy Đình, một nam nhân đang ra sức dỗ dành một nam nhân khác, biểu tình hết sức ôn nhu, y phục trắng vàng đung đưa theo gió, các cung nữ gần đó nhìn theo đều đỏ mặt ngưỡng mộ.

Vương Gia Nhĩ hai tay đặt lên vai nam nhân kia, từ phía sau dịu dàng nhìn y mỉn cười. Nam nhân kia mặt không hề chuyển sắc, nhưng dưới ánh nắng dịu nhẹ khẽ hắt vào, con ngươi y nhẹ nhàng rung rinh.

Năm Vương Gia Nhĩ mười tám tuổi, nhân duyên đưa hắn gặp được Biện Bảo Bảo, là con trai của thượng thư bộ binh. Biện Bảo Bảo khuôn mặt thanh tú, nụ cười lương thiện, nhưng đáng tiếc thay lúc y gặp Vương Gia Nhĩ cũng là khi trái tim y thuộc về một nam nhân khác. Người này không ai khác chính là tam đệ của Vương Gia Nhĩ, Vương Hữu Khiêm.

Như băng như ngọc, nam nhân vận y phục trắng như tuyết, vươn những ngón tay thon dài mảnh khảnh, khẽ chạm vào từng sợi dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên, vọng đến tận Tây Cung im ắng.

Vương Gia Nhĩ cho dù biết tất cả, vẫn im lặng không chịu buông tay. Giả vờ không biết đến mối quan hệ của hai người còn lại, một lòng một dạ si tình vì Biện Bảo Bảo.

Tình tay ba vẫn là thứ muôn đời muôn thuở trong mọi mối tình, nhưng sẽ thế nào nếu trong cuộc tình ấy còn có cả một bàn tay Đoàn Nghi Ân?

Nghi Ân nhìn cây sáo trên tay, đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Vương Gia Nhĩ từ khi nào đã yêu thích tiếng đàn ấy hơn tiếng sáo của y?

Trải qua thật nhiều năm, cuối cùng vẫn là một người mãi luôn yêu một người, là một người mãi dành tình cảm hướng về một người. Đơn phương ấy, chỉ một mình Đoàn Nghi Ân giữ, đến cuối cùng y vẫn chỉ là một chấm màu tầm thường trong bức tranh muôn màu sắc của Vương Gia Nhĩ mà thôi.

Những cơn gió nhẹ nhàng ập đến, lay động từng tán cây, đem từng cánh hoa đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống, đậu lại trên người y. khung cảnh vừa đẹp lại vừa âm trầm, giữa những hàng đỗ quyên nở rộ, nam nhân ấy đứng một mình sao thật cô đơn?

.

Tây cung lâu ngày mới gặp cảnh thân quen, ánh nắng vàng rọi xuống sân hậu viện. Hai nam nhân cùng nhau luyện kiếm, tiếng binh khí leng keng chạm vào nhau. Vương Gia Nhĩ xoay người đem bảo kiếm hướng về phía Đoàn Nghi Ân. Y nhanh chóng xoay người tránh né, giơ kiếm chặn lại đường kiếm của hắn dưới không trung.

Vương Gia nhĩ bật người, lấy tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, cung nữ ở đó vội vàng đem khăn chạy đến giúp hắn lau nhưng Gia Nhĩ đã giơ tay chặn lại. Hắn cúi đầu, nhìn vào y, ôn nhu mỉn cười.

ANH NHỚ EM [ JARK VER ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ